Chương 261: Vụ nổ trong đêm khuya
“Phần thưởng của ta thì ta tự lấy đi nha!” Tô Mộ nhìn thoáng qua nhiệm vụ được thể hiện đã hoàn thành, nói với tên say rượu đang nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất.
“Khò!” Tên say rượu phát ra tiếng ngáy thô lỗ, dường như đang trả lời Tô Mộ vậy.
Không hề khách sáo, Tô Mộ đi vào trong căn phòng, lấy ra một món vũ khí, trực tiếp hướng về phía mặt đất mà đào.
Mấy phút sau, một cái hộp được Tô Mộ cầm trên tay.
“Đây là bản đồ kho báu?”
Mở cái hộp ra, bên trong là một tấm da cừu cuộn lại, phía trên ghi chú một hình vẽ, trong đó có đánh dấu một chiếc rương báu vô cùng bắt mắt.
“Vị trí trên bản đồ là ở bên ngoài bức tường?”
Tô Mộ đánh giá thật cẩn thận tấm bản đồ da cừu này, nhận ra vị trí trên bản đồ là một nơi ở phía bên ngoài bức tường rừng Ma Vật.
“Địa điểm này khá xa đấy!”
Từ vết đánh dấu trên bản đồ xem ra, sau khi vượt qua bức tường, mình phải đi thẳng một mạch từ phía bắc của rừng Ma Vật ít nhất bảy ngày, mới có thể tới được vị trí của rương báu.
Tuy nhiên, Tô Mộ đã không còn cảm thấy hứng thú gì với rương báu nữa.
Thứ hắn quan tâm chính là địa điểm của rương báu.
Đó là một nơi được ghi chú là hẻm núi Lửa!
“Hẻm núi Lửa, vậy nhất định là sẽ có quái vật hệ hỏa rồi, bảo thạch Tro Tàn của ta chắc là có thể kích hoạt rồi!”
Sự xuất hiện của hẻm núi lửa khiến cho Tô Mộ bắt buộc phải đi một chuyến này.
Hắn cất tấm da cừu vào, chôn lại cái hộp về chỗ cũ.
Đi ra khỏi căn phòng, Tô Mộ nhìn tên say rượu đang ngủ say, vẻ mặt tươi cười.
Một trăm đồng vàng này chi ra thật là không thiệt thòi mà!
“Dù gì cũng đã đến khu nhà ổ chuột, vậy thì cũng nên đi xử lý việc chính thôi!”
So với khu sinh hoạt đèn đuốc sáng rực, ban đêm của khu nhà ổ chuột này trông có vẻ hơi ảm đạm.
Bóng người trên đường đi cũng thưa thớt, những ngôi nhà cũ nát hiển nhiên cũng không thể là viên đá quý để soi sáng khung cảnh này, khắp nơi đều là bóng tối.
“Ảnh Độn!”
Tô Mộ bước vào trong một vùng bóng tối, hắn hoàn toàn hoà nhập vào trong đêm tối.
Dựa vào trí nhớ, hắn chạy tới chỗ ở của đại sư Shia.
Thời gian bây giờ cũng không coi là quá muộn.
Tô Mộ đứng ở ngoài cửa, sử dụng Góc Nhìn Ma Pháp để nhìn vào trong ngôi nhà.
Shia giống như là một ông già nghỉ ngơi rất đúng giờ, hắn đang nằm ở gác lửng ở lầu hai.
Cơ hội tốt như vậy, Tô Mộ dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.
Trong ngôi nhà cũng có bóng tối, trong trạng thái Ảnh Độn hắn đã lẻn vào trong vô cùng dễ dàng.
Ngay sau đó, sự chú ý của Tô Mộ tập trung vào một nơi có bố trí đường vân ma pháp.
“Muốn phá giải đường vân ma pháp này, cần biết rõ là nó được thiết lập như thế nào!”
Đều là đại sư luyện kim, Tô Mộ có một cảm giác ‘quen thuộc’ bẩm sinh đối với đường vân ma pháp.
Hắn bắt đầu lật xem những ghi chép đang nằm rải rác khắp nơi của Shia.
'Ngươi đã lĩnh ngộ được thuốc Linh Thực!'
'Ngươi đã lĩnh ngộ được ma pháp trận giam cầm!'
'Ngươi đã lĩnh ngộ được thuốc Hoá Đá!'
...
Shia không hổ danh là đại sư luyện kim lão làng, sau khi đọc qua những ghi ghép này, Tô Mộ đã lĩnh ngộ ra được một lượng lớn các công thức luyện kim.
Trong đó còn bao gồm cả cách sử dụng đường vân ma pháp.
“Tiếp tục xem!”
Để không làm kinh động tới Shia, Tô Mộ cũng không định mang những ghi chép này đi, trực tiếp xem chúng ở trong ngôi nhà.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tô Mộ vừa xem ghi chép, vừa để ý động tĩnh trên lầu.
Sau khi nắm bắt được một lượng lớn các công thức, hắn đi tới bên cạnh chỗ của đường vân ma pháp kia.
Đây là một ma pháp trận cỡ nhỏ.
Sau khi nắm bắt được những ghi chép của Shia, Tô Mộ cũng đã biết được cách phá giải ma pháp trận này.
Vận dụng kỹ năng của đại sư luyện kim, hắn phá giải đường vân ma pháp từng chút một.
Chỉ sau chốc lát, Tô Mộ đã lấy được đồ vật để ở bên trong.
Tổng cộng có bốn tờ giấy!
Sau khi gom lại, Tô Mộ nhìn một hồi, cuối cùng cũng đã phát hiện ra đây là cái gì rồi.
“Khá ác độc đấy!”
Đây là một ma pháp trận.
Một ma pháp trận gọi là ‘hiến tế’!
Sử dụng ma pháp trận này có thể ‘hiến tế’ một người, dựa vào đó để có sự sống và sức sống của đối phương.
Nói đơn giản chính là cải lão hoàn đồng!
“Lão già này đúng là gan đấy!”
Ma pháp trận như vậy tuyệt đối là tồn tại cấm kỵ, cũng khó trách sao Shia lại căng thẳng như thế.
“Nguyên liệu của ma pháp trận này cũng khá là phức tạp, chỉ không biết có thể phát huy ra được hiệu quả gì đối với người chơi?”
Tô Mộ không khỏi bắt đầu suy tư.
Người chơi chỉ cần lượng máu không dưới 1 điểm, thì sẽ không chết, vậy thì cũng không cần sinh mệnh hiến tế rồi.
Ngoài ra, mình thật sự cũng hơi tò mò, nếu mục tiêu hiến tế là một người chơi, ma pháp trận này có thể phát huy được tác dụng gì đối với mình?
Tạm thời kiềm chế lại những ý nghĩ này, Tô Mộ đặt những tờ giấy trở về chỗ cũ, sau khi khôi phục lại cái ma pháp trận cỡ nhỏ đó, hắn lặng lẽ rời khỏi ngôi nhà này.
Giống như mình chưa bao giờ tới qua vậy!
...
Thế giới thực.
“Ngáp!”
Trên sân thượng, người đang nhìn chằm chằm vào kính viễn vọng ngáp lên.
Bọn họ đã ở chỗ này chờ trong một khoảng thời gian rất lâu rồi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tô Mộ đâu.
“Anh Tiêu, có khi nào tên đó đã ra ngoài mà chưa trở về không? Tối nay hắn ngủ ở bên ngoài rồi?” Một người không nhịn được lên tiếng.
“Đúng vậy đấy, nếu thật sự ở trong game, thì cũng lâu quá rồi đấy?” Ngay lập tức có người bổ sung thêm.
“Đừng nói nhảm nữa, tập trung tinh thần đi, các ngươi không chịu nổi nữa thì đến lượt ta theo dõi!” U Tiêu vẻ mặt lạnh lùng, thay ca cho cái người đứng bên cạnh kính viễn vọng.
Mấy người khác thấy thế, không nói một lời, trực tiếp nằm xuống mặt đất ở sân thượng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Ánh mắt của U Tiêu thông qua kính viễn vọng vẫn luôn quan sát tình hình trong phòng Tô Mộ.
Lại qua một lúc sau, trong kính viễn vọng xuất hiện một bóng người.
“Là hắn!”