Chương 262: Cầu xin ngươi hãy cho ta được chết nhanh gọn đi!
U Tiêu khi vừa nhìn thấy Tô Mộ, mắt hắn lập tức mở to.
Hắn có thể chắc chắn rằng Tô Mộ đột ngột xuất hiện ra.
Điều này chứng minh rằng trong khoảng thời gian trước đó đối phương vẫn luôn ở trong game.
Có thể làm được việc ở trong game suốt cả ngày như thế, chắc chắn là hắn là một cao thủ trong game!
U Tiêu đã xác định được thân phận của Tô Mộ.
Ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng, từ trong lòng ngực lấy ra một cái điều khiển từ xa.
“Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, ta sắp ra tay đây!”
Trước khi nhấn nút, hắn hướng về phía những người khác lên tiếng nhắc nhở.
Những người khác ngay lập tức chuẩn bị sẵn sàng.
“Đùng!”
“Ầm!”
Trong đêm khuya, một vụ nổ kịch liệt vang dội chân trời!
Ánh lửa sáng rực trời, hơi nóng ngay lập tức thổi ra xung quanh.
Vụ nổ xảy ra bất thình lình này, đã đánh thức toàn bộ những người dân ở xung quanh đó từ trong giấc mơ đẹp.
“Vụ nổ mãnh liệt như vậy, tên kia chắc chắn là đã tan xương nát thịt rồi chứ?”
“Điều đó là chắc chắn rồi, hắn cũng đâu phải là thần thật sự, cho dù có thể thi triển ra các kỹ năng trong game, thì có người nào có thể chặn lại được vụ nổ như vậy?”
Những người đứng trên tầng thượng nhìn xuống phía dưới chính giữa của vụ nổ, khuôn mặt của tất cả bọn họ đều lộ vẻ phấn khích lạ thường.
Bởi vì từng có một vị ‘nhà triết học’ nói qua: Nghệ thuật chính là sự bùng nổ!
Bọn họ chưa từng thấy qua ai có thể còn sống sót giữa trung tâm vụ nổ như vậy.
U Tiêu không nói gì, vẫn còn dùng kính viễn vọng để quan sát tình hình giữa vụ nổ.
Bên trong căn phòng kia là một mớ hỗn độn, lửa cháy lên mãnh liệt, nhưng không hề có dấu vết của bóng người xuất hiện.
Điều này khiến cho U Tiêu khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nếu vào lúc này ở giữa vụ nổ còn có một bóng người đứng sừng sững, tồn tại như vậy, tuyệt đối không phải là người bọn họ có thể đối phó nổi!
“Tiêu, thế nào rồi?”
Cô gái đứng bên cạnh U Tiêu, vẻ mặt thấp thỏm.
“Chắc là đã chết rồi, ngươi vào trong game xem thử đi!” U Tiêu khẽ gật đầu, rồi tiếp tục nói.
Rốt cuộc “Tô Pháp Thần” đã bị giết chết hay chưa, vẫn còn phải kiểm chứng từ trong game.
Cô gái quả quyết bắt đầu hành động, vươn tay ra triệu hồi tinh thể Thần Đồ.
Nhưng ngay lúc mà tinh thể xuất hiện, lại đột nhiên thoáng cái đã biến mất.
Chân mày U Tiêu cau lại, muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện ra cơ thể không thể nhúc nhích được nữa.
Hai mắt hắn mở to, tròng mắt vội vàng nhìn sang những người khác.
Tình hình của mọi người đều giống nhau như đúc, tất cả mọi người đều đang dùng ánh mắt nhìn lẫn nhau.
“Chuyện gì vậy?” Có một người la lên, giọng nói cũng không rõ ràng.
“Không biết nữa, ta a i u.” Một người khác lên tiếng trả lời và cũng nói không rõ ràng.
Vẻ mặt U Tiêu tái nhợt, hắn tập trung hết sức lực toàn thân, hắn muốn cử động nhưng lại không thể làm được gì.
Tố chất cơ thể của hắn quả là có sự chênh lệch khổng lồ với lực từ trường vô hình này.
Vào ngay lúc này, một người bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ bọn họ đang đứng.
“Là ngươi?”
“Sao ngươi vẫn chưa chết?”
“Sao lại như vậy được?”
Sau khi nhìn thấy rõ người kia, tất cả mọi người đều không giữ nổi bình tĩnh nữa.
Cảnh tượng của vụ nổ vừa rồi vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt. Dưới quy mô vụ nổ như thế mà Tô Mộ đang đứng trước mặt bọn họ đây lại ‘không dính lấy một hạt bụi’.
Lời nói của mọi người và sự hoảng hốt trên mặt khiến cho Tô Mộ cười lên.
Vào thời điểm trở về phòng, dựa vào khả năng quan sát cực nhạy, hắn đã lập tức phát hiện ra trong phòng có người lẻn vào.
Vào lúc xảy ra vụ nổ, hắn mở Lá Chắn Ma Pháp ra và sử dụng Chớp Nhoáng để dịch chuyển tức thì.
Mặc dù ban đầu có một phần chấn động đã đánh trúng mình, nhưng chút chấn động đó về cơ bản là không thể phá vỡ được phòng ngự của Lá Chắn Ma Pháp.
Tô Mộ có một cảm giác là cho dù mình có gánh chịu toàn bộ vụ nổ đi nữa, cũng sẽ không bị chấn thương gì cả.
“Nói chuyện chút nào, các ngươi là ai?”
Tô Mộ hướng về phía mấy người đó đánh giá qua một lượt, trong lời nói của hắn kèm theo chút đùa giỡn.
Trong khoảng thời gian này, những người đến tìm mình gây rối không ít, nhưng lần đầu tiên có người ‘chuẩn bị’ tìm tới nơi ở của mình đến vậy.
Tô Mộ thấy rất kỳ lạ, làm sao mình có thể bị bại lộ được.
Bất kể xem xét từ phương diện nào, việc ẩn nấp của mình cũng có thể dùng câu không một kẽ hở để miêu tả!
Bất kể thế nào, đã tìm tới tận nơi rồi, mình phải xử lý hết toàn bộ những ‘phiền phức’ này!
“Hiểu lầm thôi, chúng ta cũng là do nhận được ủy thác của người khác, đến giải quyết người tên là ‘Tô Mộ’.”
U Tiêu bị cố định đứng im tại chỗ, cố ý lên tiếng nói.
Hắn nói như vậy, cũng không hy vọng rằng Tô Mộ sẽ tha cho bọn họ, đơn giản là muốn cho Tô Mộ cảm thấy bọn họ còn có giá trị lợi dụng.
“Nhận ủy thác từ ai?”
Quả nhiên, vấn đề mà Tô Mộ hỏi ra khiến cho dây thần kinh đang căng ra của U Tiêu liền được thả lỏng một chút.
“Nếu ngươi chịu tha cho chúng ta, ta sẽ nói cho ngươi biết chủ mưu đằng sau là ai, nếu không. Bây giờ thân phận của ngươi đã bại lộ rồi, hắn nhất định sẽ phái thêm nhiều người nữa để đến đối phó với ngươi!” U Tiêu bắt đầu mặc cả.
Ánh mắt của Tô Mộ trở nên nghiêm túc.
Đối phương đang uy hiếp mình!
Nếu đã như vậy, thì mình cũng không khách sáo nữa.
“Ha ha!”
Tô Mộ cười lạnh một tiếng, đi tới bên cạnh một người.
“Ngươi muốn làm gì?” Người đó lập tức trở nên căng thẳng.
Tô Mộ không nói gì, dùng tay nắm lấy vai của hắn.
“Nói cho ta biết, nếu không, ta sẽ ném ngươi vào trong lửa để nướng!”
Giọng nói lạnh thấu xương vang lên, người kia lạnh cả sống lưng, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
Ánh lửa vô cùng mãnh liệt, cho dù đang ở trên sân thượng này, hắn cũng có thể cảm nhận được một luồng hơi nóng rực.
Nếu bị ném vào trong đám cháy, thì sẽ bị thiêu sống mất!
“Nói cho ngươi biết, thì chúng ta cũng chỉ có nước chết!”