Chương 264: Từ từ tận hưởng nào.
“Ta sẽ nói hết cho ngươi biết, chúng ta là một tổ chức sát thủ, chúng ta lấy được tài liệu từ chỗ Hứa gia, với tâm lý muốn thử xem, chuẩn bị ra tay với những người không thể là Tô Mộ Tô Pháp Thần, cho nên mới tìm tới ngươi!”
Tô Mộ quan sát vẻ mặt của mọi người.
Từ những thay đổi rất nhỏ trên mặt của bọn họ, xem ra đáp án lần này là thật.
“Nói như vậy, ngoại trừ các ngươi, không còn ai khác biết thân phận của ta rồi?”
“Ta cam đoan với ngươi, ngoại trừ chúng ta ra, không còn người nào khác biết được ngươi chính là Tô Pháp Thần đâu, cầu xin ngươi hãy cho ta một được nhanh gọn đi!” Người nằm dưới đất đó luôn miệng nói.
Lời hắn vừa dứt, liền nhìn thấy Tô Mộ đi về hướng của U Tiêu.
“Ngươi muốn làm gì?”
Câu này không phải là hắn nói, người nói là cô gái xinh đẹp kia.
Có thể nhìn ra được, nàng vô cùng quan tâm tới U Tiêu.
Tô Mộ không hề quan tâm, hắn giống như một thần chết đang đòi mạng, không nhanh không chậm đi về hướng của U Tiêu.
“Cầu xin ngươi hãy tha cho chúng ta, chúng ta có năng lực không tệ, chỉ cần ngươi tha cho chúng ta, chúng ta có thể trở thành tay sai của ngươi!” Cô gái xinh đẹp vẫn còn đang nói lớn.
Tô Mộ thờ ơ.
“Trên tay của chúng ta còn đang giữ một số thông tin của những người muốn gây bất lợi cho ngươi, ngươi giữ lại chúng ta vẫn còn có ích, chỉ cần ngươi giữ lại chúng ta, chuyện gì ta cũng có thể làm cho ngươi, cả người của ta đều là của ngươi!”
Cô gái xinh đẹp còn chưa từ bỏ ý định, đưa ra rất nhiều lợi lộc.
Cho dù ở trong mắt của bất kỳ người đàn ông nào, nàng đều thuộc dạng người đẹp tuyệt đỉnh.
Đặc biệt là khí chất lạnh lùng tỏa ra trên người nàng, càng làm cho vô số người đàn ông sinh ra cảm giác muốn chinh phục cực lớn.
Giờ đây, vì U Tiêu, nàng tình nguyện dâng hiến tất cả!
Song điều làm cho nàng không hề nghĩ tới chính là, người đàn ông trước mắt nàng đây, dường như không hề có chút hứng thú nào đối với nàng.
Nàng trơ mắt nhìn người đàn ông đó đi tới bên cạnh U Tiêu.
Hai người cứ như vậy cùng nhau biến mất khỏi tầm mắt của nàng.
Tô Mộ không đưa U Tiêu đi tới chỗ khác.
Đứng ở chính giữa đám cháy, Tô Mộ lạnh lùng nhìn U Tiêu.
Ngọn lửa cuộn lấy cơ thể U Tiêu, nuốt chửng hắn từng chút từng chút một.
Vào giây phút này, tồn tại như hắn cũng không thể chịu đựng nổi nữa.
Biểu cảm nhăn nhó kinh khủng đã thể hiện rõ sự đau đớn của hắn.
Cho dù là thế, hai mắt hắn vẫn luôn nhìn về phía Tô Mộ.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Tô Mộ đã sớm chết đi ngàn lần vạn lần rồi.
Ở bên trong đám cháy nóng rực này, một câu nói lạnh như băng vang lên.
“Cứ từ từ tận hưởng nỗi đau đớn này đi, ta sẽ không để cho ngươi chết dễ dàng vậy đâu!”
Ở giữa đám cháy hiện lên một tia Thánh Quang.
Tô Mộ dĩ nhiên sẽ không để U Tiêu chết dễ dàng như vậy.
Có hắn trị liệu cho, U Tiêu đã cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng.
Nỗi đau đớn do ngọn lửa thiêu đốt mang lại giống như vô tận vậy!
Tô Mộ đứng ở một bên, tức giận nhưng cũng không vì vậy mà xả ra.
Hắn sống ở đây cũng đã ở rất lâu rồi, cũng coi như là có một chút tình cảm.
Hắn vốn đang chơi game vui vẻ, kết quả nhà bị nổ tung rồi!
Cái cảm giác này giống như là đang chơi game nào đó, ta còn đang đánh lính, kiếm tiền mua trang bị, kết quả là ngươi vào trộm nhà ta luôn rồi?
“Bí bo! Bí bo!”
Lần phán quyết này kéo dài cho đến khi nhân viên cứu hoả đến.
Tô Mộ không còn chữa trị cho U Tiêu nữa, một mình dịch chuyển tức thì ra khỏi đám cháy.
Vụ nổ này thật sự đã gây ra động tĩnh quá lớn, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của nhiều bên.
Nếu bọn họ không phát hiện ra thi thể trong đám cháy, thân phận của mình rất có thể sẽ bị bại lộ.
Sở dĩ để U Tiêu lại trong đám cháy, còn có một nguyên nhân khác.
Hình thể, chiều cao của tên này và mình gần giống như nhau!
Một khi bọn họ kiểm tra đám cháy, sẽ phát hiện ra thi thể này, từ đó nhận định người này là mình.
Từ đó, ‘Tô Mộ’ ở nơi này sẽ bị nhận định là đã tử vong.
Đổi lại là thế lực của bất kỳ bên nào, tuyệt đối cũng không nghĩ tới một ‘Tô Mộ’ đã chết lại chính là Tô Pháp Thần.
Trở về sân thượng, Tô Mộ nhìn những người ở đây, hắn bắt đầu suy nghĩ.
Mình không thể để cho những người này sống được, nhưng cũng không thể giải quyết bọn họ ở trên sân thượng này được.
Về việc ném bọn họ vào đám cháy, số lượng thi thể dư ra cũng sẽ khiến cho người khác nghi ngờ.
“Điểm dừng chân của các ngươi ở đâu?” Tô Mộ nhìn cái người nằm dưới đất, mở miệng hỏi.
Đám người này làm nổ tung nhà mình, vậy bọn họ theo lý thuyết cũng phải đền lại cho mình một căn.
“Chúng ta có điểm dừng chân ở rất nhiều thành phố lớn!” Người nằm dưới đất hình như cũng đã hiểu ra suy nghĩ của Tô Mộ, bèn nói ra hết: “Túi xách nằm dưới đất có địa chỉ cụ thể và chìa khóa của những ngôi nhà!”
Tô Mộ nhìn về phía túi xách được để ở một bên, đi qua đó mở túi ra.
“Tuyệt vời!”
Bên trong về cơ bản đều là vũ khí hạng nặng, hỏa lực cực lớn.
Ngoài những thứ này ra còn có một vài tài liệu cùng một xâu chìa khóa.
Trên tài liệu đó có ghi lại rất nhiều địa chỉ. Về cơ bản, các thành phố thuộc đô thị loại một của Hoa quốc đều có.
“Dựa vào thân phận của những tên này, chỗ mà bọn họ chọn có lẽ cũng đều không tệ, ít nhất sẽ rất yên tĩnh!”
“Nên đi đâu đây?”
Tô Mộ nhìn những địa chỉ đó, khá là phân vân.
“Vậy thì đi Ma Đô thôi, sống trong biệt thự ở vùng ngoại ô chắc là thoải mái lắm!”
Sau khi đắn đo suy nghĩ, Tô Mộ đã chọn Ma Đô có khoảng cách gần nhất.
Đi xe hai tiếng là có thể tới nơi, hơn nữa số chuyến xe cũng tương đối nhiều.
“Dù gì U Tiêu cũng đã chết, ngươi có thể tha cho chúng ta một mạng được không?” Lúc này, cô gái xinh đẹp kia mở miệng.
“Ngươi thấy sao?”
Trả lời nàng là một câu nói kèm một nhát dao.
Tô Mộ liên tiếp ra tay, giải quyết toàn bộ những người trên sân thượng.