Chương 263: Cầu xin ngươi hãy cho ta được chết nhanh gọn đi! (2)
Lúc này, giọng nói của U Tiêu vang lên.
Đám người này đều là những cộng sự lâu năm rồi, các thể loại tình huống gì cũng đã gặp qua, sẽ không bởi vì một câu nói của Tô Mộ mà lung lay.
“Được thôi!”
Tô Mộ nhếch miệng cười một tiếng, dắt theo người đó biến mất khỏi sân thượng.
Một giây sau, hai người đi tới giữa đám cháy.
Hơi nóng phà vào mặt, ở chỗ như thế này, bất kể là người nào cũng không thể nào sống sót.
Song trên người Tô Mộ lại được bao trùm bởi một lớp lá chắn đã giúp hắn ngăn chặn được ngọn lửa.
Cho dù là ngọn lửa đang cháy mãnh liệt gần ngay gang tấc, cũng không có cách nào đốt cháy được một sợi lông tơ của Tô Mộ.
Ngược lại, người kia thì lại khác rồi.
Sau khi bị mang tới đây, cơ thể của hắn trong nháy mắt đã bị ngọn lửa nuốt chửng.
“A! A! A!”
Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.
Khóe miệng Tô Mộ nhếch lên, lập tức đưa hắn trở về sân thượng.
Người đó lập tức nằm liệt ở dưới mặt đất, lớp da trên người phần lớn đều đã bị cháy đến mức đáng sợ.
Những người khác nhìn thấy thảm cảnh của hắn, da đầu trở nên tê dại.
Bọn họ không sợ chết, điều bọn họ sợ chính là cái chết dai dẳng.
Tô Mộ không hề lên tiếng nói gì cả.
Đối với những người ở trước mặt đây, muốn đánh sập tâm lý của bọn họ, với mức độ này thì vẫn chưa đủ.
Đợi một phút sau, Tô Mộ lại đưa người đang nằm dưới đất vào trong đám cháy lần nữa.
Vài giây sau, người đó lại được đưa trở về.
Tô Mộ kiểm soát thời gian rất tốt, nhưng phương pháp thẩm vấn như vậy, cũng đã vượt qua mức nhận thức của những người này.
Nỗi đau đớn cực độ này, đã vượt qua hết tất cả những cực hình đã được biết đến trên thế giới rồi.
Người nằm dưới mặt đất đó, đã không thể chịu đựng nổi nữa!
Hắn gào lên giận dữ.
“Ta nói, ta sẽ nói hết, cầu xin ngươi hãy cho ta được chết nhanh gọn đi!
“Ngươi nói gì cơ?”
Không đợi người đó tiếp tục lên tiếng, U Tiêu đã không thể bình tĩnh nữa rồi.
Một khi người này nói ra hết lai lịch của bọn họ, thì ngày hôm nay tất cả bọn họ chắc chắn sẽ chết hết ở chỗ này.
Con đường sống duy nhất chỉ có một.
Đó là cố gắng chống đỡ tới khi Tô Mộ chịu thỏa hiệp!
“Đau đớn quá anh Tiêu, ta thật sự không thể chịu đựng nổi nữa!”
Người đó dường như cũng hiểu được ý của U Tiêu, nhưng vẫn gào lên thảm thiết.
Những người khác nhìn thấy dáng vẻ đầy đau đớn đó của hắn, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
Tô Mộ đứng ở một bên, cũng không hề thúc giục.
Hắn vô cùng tự tin với phương thức tra khảo nghiêm khắc này.
“Chỉ cần ngươi trả lời vấn đề của ta, ta bảo đảm sẽ cho ngươi được chết nhanh gọn!”
Giọng nói của Tô Mộ vang lên.
Người nằm dưới mặt đất dường như nghe thấy sự cứu rỗi vậy, luôn miệng đồng ý nói: “Ngươi hỏi đi, ta bảo đảm sẽ nói hết cho ngươi biết!”
Giọng nói của hắn đã trở nên khàn khàn.
Tô Mộ khẽ mỉm cười, cất giọng nói: “Vậy các ngươi là ai?”
Khi hỏi ra vấn đề này, đồng thời có một giọng nói quát lớn lên.
“Ngươi câm miệng cho ta!”
U Tiêu nhìn chằm chằm người nằm dưới mặt đất đó.
Hắn còn định nói gì đó, đột nhiên bị một cái tát giáng lên trên mặt.
“Bốp!”
“Ầm!”
Cái tát này của Tô Mộ trực tiếp đánh bay U Tiêu ra ngoài, đụng mạnh vào bức tường trên sân thượng.
Sức lực lớn đó làm cho mặt tường nứt ra.
Đây còn là kết quả của việc Tô Mộ đã nương tay, nếu không dựa vào sức mạnh gần một nghìn điểm trong game của mình, một cái tát cũng có thể giết chết U Tiêu.
“Tiêu!”
“Anh Tiêu!”
Những người khác nhìn thấy U Tiêu nằm liệt trên mặt đất, liên tục kêu gào.
U Tiêu mặt mày nhăn nhó, cặp mắt của hắn lộ ra nỗi căm hận vô tận đối với Tô Mộ.
Vào giây phút này, hắn cảm giác như toàn bộ xương trong người đều sắp nát vụn rồi vậy, miệng đầy những mảnh răng vụn..
Tô Mộ không hề quan tâm đến hắn, giơ chân ra, đá nhẹ cái người nằm dưới đất một cái.
“Chúng ta là người Hứa gia phái tới!” Người đó trả lời ngay.
“Hứa gia?”
Những lời này khiến cho Tô Mộ nhíu mày.
Hứa gia không phải là đã rút lui rồi sao? Tại sao lại đột nhiên phái người tìm tới tận nơi nữa?
“Có vấn đề, cái chết của Hứa Thế Kiệt, cho dù Hứa gia có nghi ngờ là ta giết, bọn họ tại sao lại tiêu hao nhiều sức lực đến như vậy để đối phó với một tên ‘Tô Mộ không phải là kẻ tình nghi’?”
Tô Mộ lại nhìn qua những người khác một cái.
“Đúng đúng đúng!”
“Chúng ta đều là Hứa gia phái tới, số tiền bọn họ đưa ra thật sự là rất nhiều!”
Những người khác cũng la lên theo.
“Trả lời nhanh như vậy sao?”
Phản ứng của bọn họ càng làm cho Tô Mộ nghi ngờ.
“Ngươi không phải đang lừa ta đó chứ?” Giọng điệu của Tô Mộ trở nên nghiêm trọng.
“Ngươi cảm thấy rằng ta cũng đã như vậy rồi, còn có thể lừa ngươi sao?” Người đó cười thảm nói.
Tô Mộ nheo mắt lại.
Bất kể là khả năng quan sát nhạy bén hay là trực giác, đều nói cho mình một chuyện.
Người này đang nói dối!
“Vậy ta sẽ cho ngươi cảm nhận sự đau đớn hơn nữa”
“Trì Dũ Thuật!”
Một tia Thánh Quang dịu dàng bao trùm lên người đang nằm dưới đất.
Ngay sau đó, làn da đã cháy xém của hắn liền hồi phục!
Ngay lập tức, hắn từ một người trọng thương sắp chết liền trở nên tràn đầy sức sống.
Trên mặt của hắn lộ ra vẻ không thể nào tin được.
Song một giây sau, Tô Mộ nắm lấy vai của hắn, hai người lại biến mất khỏi sân thượng một lần nữa.
Người vừa mới hồi phục lại đi vào giữa đám cháy quen thuộc một lần nữa.
“A!”
Tiếng gào thét thê thảm của hắn kéo dài được mấy giây, rồi lại trở về sân thượng.
“Ta có thể tiếp tục suốt cả đêm!”
Tô Mộ một tay ném hắn xuống mặt đất, nhếch miệng cười một tiếng.
“Ma quỷ, ngươi là ma quỷ!”
Vào khoảnh khắc này, người đó đã hoàn toàn suy sụp rồi.
Hắn không sợ hãi cái chết, cũng có thể chịu đựng được bị lửa thiêu đốt, nhưng hắn không chịu được nỗi đau khổ tột độ vì cứ phải trải qua một lần rồi lại một lần như vậy.
Ngay cả những người khác bên cạnh cũng nói không ra lời nữa.