Chương 279: Vật phẩm đặc biệt.
“Ở thế giới này, Nhân tộc là tồn tại hèn mọn nhất, chúng ta chỉ có thể cuộn tròn trong tường kéo dài hơi tàn!”
“Chúa sáng thế của chúng ta đã từng tiên đoán, sẽ có vô số nhà thám hiểm được triệu hoán tới thế giới này, dẫn dắt Nhân tộc chúng ta khởi xướng phản kích!”
“Chỉ có leo lên tầng cao nhất tòa tháp ngoài tường kia, tìm kiếm vương tọa thuộc về Thần Sáng Thế, Nhân tộc mới có thể trở thành chúa tể của thế giới này!”
Sau khi nghe xong những lời nói này, Tô Mộ rơi vào trầm tư.
Thế giới này nghe có vẻ hơi đơn giản!
Ý này còn không phải là nhà thám hiểm cần thông qua vùng cấm ngoài tường, tìm được tòa “tháp” nào đó, sau đó trèo lên tầng cao nhất là có thể thông quan trò chơi này à?
Còn về bước lên vương tọa Thần Sáng Thế, cũng vừa lúc đối ứng với ý nghĩa chính của trò chơi này: Thành Thần!
Đương nhiên, nói thì dễ nhưng làm mới biết khó.
Vương tọa của Thần là thứ người bình thường có thể đánh cắp được chắc?
“Nhà thám hiểm, con đường phía trước gánh thì nặng mà đường thì xa!”
Tô Mộ còn đang tự hỏi, bên trên đã truyền đến giọng nói trầm thấp của ông lão.
“Hy vọng ngươi có thể dũng cảm tiến tới!”
“Ta sẽ làm như vậy!” Tô Mộ thu hồi suy nghĩ rồi khẽ gật đầu.
Ông lão không nói thêm gì nữa, ngược lại nhìn về phía Thần Lạc.
Sau khi hai người giao lưu ánh mắt, Thần Lạc nhỏ giọng nói bên tai Tô Mộ: “Đi theo ta!”
Tô Mộ vui vẻ.
Thần Lạc muốn dẫn mình tới bảo khố Vương đô lựa chọn phần thưởng!
Sau khi hai người đi, mười người trong sảnh lớn vẫn chưa rời khỏi.
“Vậy mà có ma vật lẻn vào, còn trở thành thành chủ, thì có phải trong Vương đô cũng có người nương nhờ Tà Thần không?” Giọng nói của ông lão vang lên.
“Có lẽ đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” Người trẻ tuổi hướng ba giờ mở miệng.
“Dù thế nào, chuyện này bắt buộc phải điều tra nghiêm túc đến tận cùng!” Hướng sáu giờ, giọng nói của một người phụ nữ vang lên, nghe có hơi kỳ ảo.
“Theo ta thấy, chuyện này nên đè xuống thì tốt hơn, dù sao thành chủ do Vương đô phái tới lại là một con ma vật. Nếu chuyện này truyền tới những chủ thành khác, chúng ta sẽ mất hết mặt mũi!” Hướng bảy giờ có một giọng nói tục tằng vang lên.
“Ngươi sợ mất mặt? Hay là sợ bị điều tra ra chuyện gì?”
“Ta có gì mà phải sợ? Nếu muốn điều tra, vậy gióng trống khua chiêng tra, cũng không phải một mình ta mất mặt!”
Mấy người ở đây dường như đều có dấu hiệu cãi nhau.
“Được rồi!”
Đúng lúc này, ông lão hô to một tiếng.
Địa vị của hắn rõ ràng cao hơn người khác, mọi người lập tức im lặng.
“Chuyện này dừng lại ở đây!”
Một lát sau, ông lão đưa ra kết luận.
Hắn dẫn đầu đi ra ngoài từ trong cánh cửa phía sau, sau khi những người khác nhìn nhau, bọn họ cũng lần lượt rời đi.
…
Bên kia.
Thần Lạc dẫn Tô Mộ đi tới ngoài bảo khố.
Một đội binh lính trang bị hoàn mỹ trấn thủ ở đây, cũng thể hiện nơi này không bình thường.
“Ta là Thần Lạc, phụng mệnh dẫn nhà thám hiểm tới bảo khối lựa chọn phần thưởng!” Thần Lạc lấy một tấm lệnh bài ra.
Sau khi thủ vệ dẫn đầu kiểm tra xong bèn ra lệnh: “Mở cửa!”
Cánh cửa dày nặng chậm rãi mở ra.
Tô Mộ đi theo Thần Lạc vào bảo khố, lập tức bị bảo vật rực rỡ muôn màu hấp dẫn.
“Ngươi chỉ có thể lựa chọn một thứ, nắm chặt thời gian đi!” Giọng nói của Thần Lạc vang lên.
“Chỉ có thể chọn một thứ thôi à?” Vẻ mặt Tô Mộ có hơi thất vọng.
Nhiều bảo vật như vậy mà hắn chỉ được chọn một thứ?
“Ngươi chỉ có nửa tiếng, vừa đến thời gian, dù ngươi đã chọn hay chưa chúng ta đều cần phải rời khỏi đây!” Thần Lạc nhắc nhở.
“Ặc!”
Tô Mộ khẽ sửng sốt, vội vàng chọn lựa trong bảo khố.
Đầu tiên là một hàng trang bị chỉnh tề.
Các loại nghề nghiệp đều có.
Tô Mộ bước tới gần một thanh kiếm, cầm lấy nhìn thoáng qua.
‘Bảo kiếm Diệu Nhật (cấp S): Sức mạnh +2000, nhanh nhẹn +1000, công kích vật lý +30%, khi công kích có xác suất phá hỏng vũ khí của đối phương, yêu cầu cấp bậc: cấp 1 thất giai.’
“Mẹ nó, vũ khí này đỉnh vậy!”
Thanh kiếm này làm Tô Mộ không khỏi hô to.
Không ngờ trong bảo khố này còn có vũ khí cấp lực như vậy, nhưng sau khi nhìn yêu cầu cấp bậc, hắn quyết đoán thả lại chỗ cũ.
Vũ khí thất giai mới có thể trang bị dùng làm lông gì!
Chờ đến khi mình tăng tới cấp bậc này, trang bị giết BOSS rơi ra chắc còn mạnh hơn cái vũ khí này.
“Có sách kỹ năng không?”
Tô Mộ quay đầu nhìn về phía Thần Lạc.
Muốn nói thứ gì có tác dụng lớn với mình, vậy hiển nhiên là kỹ năng.
“Không có!”
Câu trả lời của Thần Lạc làm Tô Mộ cảm thấy hơi thất vọng.
Hắn bất đắc dĩ nhìn quét bảo khố một vòng.
Nhìn qua phần lớn đều là vũ khí trang bị, còn lại chính là các loại bảo thạch không biết tên và một ít vật phẩm nhìn qua khá là đáng giá.
“Cũng không thể chọn trang bị chứ?”
Tô Mộ cầm lấy những trang bị kia nhìn nhìn, trong đó có không ít trang bị bây giờ hắn có thể dùng.
Thuộc tính đúng là không tệ, cao hơn đồ BOSS rơi ra một chút, nhưng số trang bị này không có ý nghĩa quá lớn với mình.
Nếu thật sự chọn những trang bị này thì mình quá ngu ngốc rồi.
“Đúng lúc Quyền Trượng Pháp Thần lên tới tứ giai, có thêm một chú ngữ, vậy thì chọn bảo thạch vậy!”
Ánh mắt Tô Mộ chuyển về phía đống bảo thạch.
Quả nhiên, tất cả đều là vật phẩm ma pháp.
“Có gán chú ngữ: Công kích ma pháp +10%’ không?’
“Có gán chú ngữ: Bạo kích +3% không?’
Tô Mộ lấy Quyền Trượng Pháp Thần ra thử với từng viên bảo thạch một, bảo thạch có thể gán thuộc tính không tệ đúng là không ít.
Nhưng ôm tâm thái lại chọn thêm, Tô Mộ cũng không nóng nảy.
“Thằng nhóc nhà ngươi có thể nhanh lên không?” Thần Lạc đứng bên cạnh nhìn Tô Mộ chọn tới chọn lui trong đống bảo thạch, tức giận thúc giục.
“Không phải có nửa tiếng à? Thúc giục gì chứ!” Tô Mộ trả lời một câu rồi không quan tâm đến Thần Lạc nữa.
“Viên bảo thạch này không tồi!”
Hắn nhanh chóng tìm được một viên bảo thạch màu xanh lam, bên trong còn có một cơn lốc xoáy.
‘Có gán chú ngữ: Bạo kích +5% không?’
Viên bảo thạch này có thể tăng 5% bạo kích, xem như viên tốt nhất hiện giờ.