Chương 278: Thế giới quan đơn giản.
Thành phố SZ.
Một đám người ở trong quán bar ồn ào, các người đẹp không ngừng lắc lư bên cạnh bọn họ.
“Tô Pháp Thần kia nổ địa chỉ, các vị thấy thế nào?” Có người hô to một tiếng.
Dưới sự quấy nhiễu của âm nhạc thì hình như không thích hợp để nói về chuyện này lắm, nhưng những người ở bên cạnh hắn lại không hề để ý.
“Vừa nhìn đã biết là âm mưu!” Một người hô to, hoàn toàn không có ý kiêng dè.
“Dù là thật hay là giả, tên đó tự nổ địa chỉ, thế nào chúng ta cũng phải đến xem chứ.” Lại một giọng nói vang lên.
“Vậy bỏ phiếu đi!”
Những người này nhanh chóng bắt đầu giơ tay biểu quyết.
Không thể nghi ngờ là toàn phiếu đồng ý!
Cảnh tượng cùng loại cũng đang xảy ra ở các nơi trong Hoa quốc.
Ngoài những thế lực nước ngoài kia, bên trong Hoa quốc cũng có không ít thế lực kích động trong bóng tối.
Hoa Đô đã trở thành trung tâm của cơn lốc!
Trung tâm cơn lốc có gì?
Chỉ sợ nằm mơ rất nhiều người cũng không thể tưởng tượng được, nhân vật chính gây ra cơn lốc này thật ra cách cơn lốc này hàng nghìn kilomet.
Bốn giờ sáng, trời còn chưa sáng, Tô Mộ thức dậy từ chiếc giường to rộng thoải mái.
Hắn triệu hồi tinh thể Thần Đồ ra rồi đi vào trò chơi.
Thời gian còn rất sớm nên toàn bộ thành Tiếu Nguyệt vẫn yên lặng.
Tô Mộ lẻ loi một mình đi ra ngoài thành, giải quyết hết số quái mới được làm mới.
Sau khi chạy mấy bản đổ, hắn lại quét phó bản Động Dung Nham một lần.
Ngoài trang bị rơi xuống thì còn rơi ra không ít chứng minh lên cấp.
“Một chứng minh lên cấp 1000 đồng vàng!”
Tô Mộ không chút khách sáo đặt số chứng minh lên cấp này ở trên quầy hàng bắt mắt.
Sau khi làm xong những chuyện này, trời cũng hoàn toàn sáng.
NPC trong thành Tiếu Nguyệt bắt đầu bận rộn, phi thuyền đi tới Vương đô cũng đang chuẩn bị.
Tô Mộ mua vé rồi bước lên phi thuyền.
Nguyệt Bạch đã bị giải quyết, chuyện ma thú tập kích phi thuyền cũng không xảy ra nữa.
Toàn bộ quá trình, phi thuyền đi vừa nhanh vừa ổn định.
“Nhà thám hiểm, ta đã đợi ở đây rất lâu rồi!”
Sau khi phi thuyền đến Vương đô, một người đi tới trước mặt Tô Mộ.
“Thần Lạc đại nhân?”
Sau khi Tô Mộ nhìn thấy người tới lập tức cảm thấy hơi bất ngờ.
“Ta đã biết tất cả chuyện xảy ra trong thành Tiếu Nguyệt rồi.” Thần Lạc đi thẳng vào vấn đề.
Ngày hôm qua thành Tiếu Nguyệt đã xảy ra chuyện lớn như vậy, đã có người chạy suốt đêm tới Vương đô tiến hành báo cáo.
“Đây là đầu của Nguyệt Bạch!” Tô Mộ lấy đầu Nguyệt Bạch ra.
“Quả nhiên là sinh vật bất tử!” Thần Lạc đánh giá cái đầu này một lúc, vẻ mặt nghiêm trọng: “Đây là sự thất trách nghiêm trọng!”
“Vậy mà bọn họ lại để một con ma vật bất tử làm thành chủ lâu như vậy!”
Giọng nói của Thần Lạc chứa sự phẫn nộ.
Thân là Tổng chỉ huy Vương đô, hiển nhiên hắn cực kỳ căm hận ma vật.
“Ngươi làm rất tốt, vì thế, ta đặc biệt xin chỉ thị của nghị viện, đặc biệt phê chuẩn cho ngươi đi vào trong bảo khố Vương đô, chọn lựa một vật phẩm thích hợp làm phần thưởng của ngươi!”
Tô Mộ cũng không để ý tới lời nói phía trước lắm, nhưng sau khi nghe thấy bảo khố Vương đô, đôi mắt hắn lập tức phát sáng.
Vương đô lớn như vậy, chắc chắn trong bảo khố sẽ có phần thưởng làm mình hài lòng!
“Khi nào chúng ta đi?” Tô Mộ gấp không chờ nổi hỏi.
“Chúng ta đi tới nghị viện trước, những nhân vật lớn đó muốn gặp ngươi một lần!” Thần Lạc trả lời.
Đây cũng là nguyên nhân hắn cố ý đứng đây chờ Tô Mộ.
“Xin mời!” Tô Mộ ra hiệu.
Thần Lạc hơi mỉm cười đi phía trước dẫn đường.
Tô Mộ đi theo sau vị Tổng chỉ huy đại nhân này tới trung tâm thành Diệu Nhật.
Nơi đây bị bức tường màu trắng cao trăm mét bao xung quanh, trên tường vây như còn điêu khắc phù văn ma pháp nào đó.
Thần Lạc dẫn Tô Mộ đi tới cửa thành có binh lính đang canh gác, lấy một lệnh bài ra.
Sau khi binh lính cẩn thận kiểm tra bèn cho hai người vào.
“Nơi này còn xa hoa hơn cả hoàng cung!”
Sau khi đi qua bức tường vây màu trắng, Tô Mộ mới biết cái gì gọi là hoa lệ.
Toàn bộ mặt đất đều phủ kín đá quý loá mắt, những kiến trúc xung quanh cái sau loá mắt hơn cái trước.
Thần Lạc dẫn Tô Mộ đi tới một sảnh lớn.
“Tổng chỉ huy sứ Thần Lạc, phụng mệnh tới đưa tin!”
Sau khi Thần Lạc hô to một tiếng, có một nhóm người bước ra từ trên sảnh lớn.
Mỗi người trong bọn họ đứng một chỗ, nhìn chăm chú vào Tô Mộ và Thần Lạc từ trên cao.
Tô Mộ đếm thử, tổng cộng có mười người, vẻ ngoài không giống nhau.
Phía trên, những người đó bỏ qua Thần Lạc, ngược lại bắt đầu đánh giá Tô Mộ.
“Ngươi chính là nhà thám hiểm vạch trần Nguyệt Bạch?” Một ông lão đứng ở hướng mười hai giờ dẫn đầu mở miệng.
“Đúng vậy!” Tô Mộ ngẩng đầu nhìn đối phương, không kiêu ngạo không nịnh nọt.
“Làm sao ngươi phát hiện ra hắn là một con ma vật?” Một người đàn ông đầu đội mũ vàng ở hướng ba giờ mở miệng hỏi.
“Ta biết được từ trong miệng của một con ma vật!” Tô Mộ không giấu giếm, kể lại chuyện về âm Ảnh Ma và Tà Thần ra.
Hắn vừa nói xong, những người ở đây lập tức không bình tĩnh.
Ông lão hướng mười hai giờ nhấn mạnh: “Những điều ngươi nói đều là thật?”
“Chắc chắn trăm phần trăm!” Tô Mộ trả lời.
Không khí lập tức rơi vào im lặng.
Tô Mộ không hé răng, yên lặng quan sát vẻ mặt của những người đó.
Vài phút sau, ông lão hít sâu một hơi, giọng nói mang theo vài phần tang thương: “Nhà thám hiểm, ngươi hiểu bao nhiêu về thế giới này?”
Vấn đề bất thình lình tới làm Tô Mộ không trả lời được.
Mình hiểu bao nhiêu về thế giới này?
Nói thật lúc mới bắt đầu chơi Thần Đồ, những thứ “Sổ tay dành cho người nới” giảng giải cũng không nhiều lắm.
Dọc theo quãng đường từ Tân Thủ thôn đến Vương đô, bản thân hắn cũng làm không ít nhiệm vụ, nhưng vẫn biết rất ít về thế giới này.
“Nói thật là ta cũng không hiểu nhiều về thế giới này!” Tô Mộ trả lời đúng sự thật.
Ông lão khẽ gật đầu, cũng không cảm thấy bất ngờ về câu trả lời này.
Hắn mỉm cười đưa mắt về phía Thần Lạc.
Thần Lạc ngầm hiểu bắt đầu giảng giải.