Chương 287: Dựa vào ngươi.
Hai người không ngừng lên đường, bầu trời dần sáng.
“Còn bao lâu nữa mới đến nơi?” Tô Mộ đi theo sau hô to hỏi.
“Dựa vào tốc độ hiện tại của chúng ta thì sắp rồi!” Quản gia trả lời một câu.
Tô Mộ bĩu môi tiếp tục đi theo sau quản gia.
Không nói chứ, chỉ cần mình không gây chuyện thì dọc theo quãng đường đúng là không bị ma vật tấn công.
Dưới Góc Nhìn Ma Pháp, Tô Mộ nhìn rất rõ.
Con đường quản gia dẫn hắn đi hoàn mỹ tránh khỏi tất cả ma vật chặn đường.
“Chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên người này tới đây, cho dù không có ta thì hắn cũng sẽ lấy được hoa Cực Sinh gì đó mới đúng.”
“Dẫn theo ta ngược lại làm giảm tốc độ lên đường của hắn!”
Nội tâm Tô Mộ càng thêm thắc mắc.
Muốn có được đáp án, cũng chỉ có thể tới thung lũng Lụi Tàn kia mới có thể biết được tình huống cụ thể!
…
Thế giới hiện thực, Hoa Đô.
“Ầm!”
Khi trời hơi lạnh, một tiếng nổ mạnh thật lớn xông thẳng lên tận trời.
Địa điểm nổ mạnh là một căn biệt thự.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Nhóm người Long Phi đang ở trong “nhà của Tô Pháp Thần” lập tức bị bừng tỉnh, vội vàng dò hỏi tình huống.
“Có một căn biệt thự đã bị nổ, tình huống cụ thể vẫn chưa biết!” Một đội viên báo cáo.
“Đội trưởng Long, có thể là kế điệu hổ ly sơn!” Văn Diệu vội vàng mở miệng.
“Đám người này gấp gáp không chờ nổi như vậy à? Không phải đã nói hôm nay sẽ gặp fans sao?” Long Phi nhíu chặt mày, vẻ mặt lo âu.
Tình huống dần trở nên phức tạp, cũng đang phát triển ngoài mong muốn của bọn họ!
“Nếu bọn họ đã ra tay thì chúng ta cũng chỉ có thể tiếp chiêu!” Văn Diệu hít sâu một hơi, biểu tình trên mặt dần trở nên lạnh nhạt.
“Ầm!”
Lại một tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên.
Vào lúc trời bắt đầu sáng, cũng là lúc nơi đây sắp bắt đầu một trận chiến lớn!
…
“Ngài Land Nader, chúng ta đã liên hợp với những người khác, đang dồn sức tấn công căn biệt thự kia, nhất định lần này sẽ giải quyết tên Tô Pháp Thần kia!”
Một nơi cách khu biệt thự không xa, một người cầm điện thoại vệ tinh báo cáo.
…
“Vì vinh quang của nước Anh Hoa, đây là nơi quy túc của võ sĩ!”
“Điện hạ sẽ nhớ sự phụng hiến của các ngươi trong ngày hôm nay!”
Một người mặc trang phục ninja đứng trên cao, trong tai nghe bluetooth vang lên một giọng nói.
Sau khi nghe thấy lời nói này, hắn yên lặng tháo tai nghe xuống, cầm lấy hai thanh đao dài võ sĩ, thả người nhảy xuống.
Vị trí bên dưới đúng là khu biệt thự.
…
Theo những người ngày liên thủ bắt đầu tấn công khu biệt thự, một số người đang giấu trong bóng tối cũng không nhàn rỗi.
“Chúng ta muốn gặp Tô Pháp Thần!”
“Chúng ta muốn gặp thần tượng!”
Ngoài khu biệt thự, nhóm người đông đảo đang không ngừng kêu gọi.
Trường hợp này còn điên cuồng hơn cả buổi gặp mặt ngôi sao hạng nhất.
Nếu không có một lượng lớn nhân viên duy trì trật tự thì chỉ sợ những người này sẽ lao vào khu biệt thự như tổ ong, dẫn tới cục diện trở nên không thể khống chế được.
“Cho chúng ta vào!”
“Chúng ta phải nhìn thấy Tô Pháp Thần!”
“Mấy người có quyền gì cản chúng ta lại?”
Nhưng trong đám người cũng có không ít người đang hô to kéo theo cảm xúc của những người khác.
Hiển nhiên là những người này đang đánh yểm hộ cho những người đang chuẩn bị tấn công khu biệt thự.
Một khi người bên trong thành công, bọn họ có thể dùng đám người hỗn loạn này để tiến hành rút lui!
Giờ phút này, vô số đôi mắt đều dời về căn biệt thự quan trọng nhất kia.
Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng, cho dù Tô Pháp Thần không ở trong biệt thự thì chắc chắn sẽ nhân cơ hội này ra tay.
Chỉ cần Tô Pháp Thần ra tay, vậy cơ hội của bọn họ cũng tới.
Người khống chế phía sau các thế lực khắp nơi không ai không thấp thỏm, trong đầu đều có cùng một vấn đề.
Rốt cuộc Tô Pháp Thần có ngã xuống trong ngày hôm nay không?
Nhưng điều làm bọn họ không ngờ là ở nơi này, căn bản không có Tô Pháp Thần nào cả.
…
So với khu biệt thự gió nổi mưa phun kia, nơi Tô Pháp Thần đang ở thật sự lại rất bình tĩnh.
“Đây là thung lũng Lụi Tàn mà ngươi nói tới à?”
Khi mặt trời bay đến nơi cao nhất trên bầu trời, trước mắt Tô Mộ cũng xuất hiện một thung lũng hoang vắng.
Cảnh quan ở nơi này vô cùng kỳ lạ.
Ngoài thung lũng vẫn là rừng rậm cây xanh thành bóng, nhưng bên trong thung lũng lại là một mảnh cát vàng hoang vu.
Dưới Góc Nhìn Ma Pháp, Tô Mộ càng không nhìn thấy bất cứ dấu hiệu sinh mệnh nào.
“Chính là nơi này!” Quản gia khẳng định.
Khuôn mặt hắn không có chút ngạc nhiên nào, hiển nhiên là rất hiểu biết về nơi này.
“Đi thôi, còn một đoạn đường nữa, hoa Cực Sinh chỉ sinh trưởng ở nơi sâu nhất trong thung lũng!”
Quản gia nhắc nhở một câu rồi cưỡi thú cưỡi đi vào trong thung lũng..
Tô Mộ híp mắt theo sát phía sau.
Đã tới điểm đến, tiếp theo chính là lúc biết rõ mọi chuyện.
Sau khi đi vào trong thung lũng, Tô Mộ vẫn luôn mở Mắt Ưng và Góc Nhìn Ma Pháp ra tiến hành đánh giá tình hình trong đây.
“Vùng đất như tên!”
Điều làm hắn bất ngờ là thung lũng Lụi Tàn này y như cái tên của nó, bên trong thung lũng hoang vắng khác lạ, hoàn toàn không có dấu hiệu sinh mệnh hoạt động.
“Vậy thì rốt cuộc người này muốn làm gì đây?”
Tô Mộ nhìn chằm chằm bóng lưng quản gia, không đoán ra ý định của hắn là gì.
Sau khi đi thêm một lúc lâu, quản gia đột nhiên dừng lại.
Hắn xoay người nhìn về phía Tô Mộ, dáng vẻ như đang cầu xin.
“Mọi chuyến tiếp theo đều dựa vào ngươi!”
“Dựa vào ta?”
Lời nói của quản gia làm Tô Mộ nhíu mày.
Sao đột nhiên lão già này lại nói như vậy?
“Ta sẽ dẫn ma vật ở nơi này ra, sau đó ngươi nhân cơ hội đi lấy hoa Cực Sinh, chúng ta tập trung bên ngoài thung lũng!”
Thấy Tô Mộ khó hiểu, quản gia chỉ về phía hang động đằng trước.
“Ma vật bảo vệ ở đây có thực lực mạnh mẽ, ta chỉ có thể kiềm chế nó một thời gian ngắn, vậy nên ngươi cần phải nắm chặt thời gian!”
Vẻ mặt của hắn vô cùng nghiêm túc.
Tô Mộ thấy thế bèn nheo mắt lại.
Dưới Góc Nhìn Ma Pháp của hắn, trong sơn động này không hề có dấu hiệu sinh mệnh.