Chương 288: Quản gia ra tay.
Nhưng Góc Nhìn Ma Pháp cũng không phải vạn năng, đúng là ở một vài địa phương đặc biệt sẽ xuất hiện tình huống không thể nhìn thấu.
“Hiểu rồi!”
Tô Mộ khẽ gật đầu với quản gia rồi lùi sang một bên.
Mình phải nhìn xem rốt cuộc quản gia sẽ dẫn ra ma vật thế nào.
Quản gia cũng không do dự, hắn điều khiển thú cưỡi máy móc nhanh chóng đi tới gần hang động.
Tô Mộ tránh ở một bên, sử dụng Góc Nhìn Ma Pháp nhìn chăm chú vào từng hành động cử chỉ của quản gia.
Quản gia nhanh chóng đi vào trong hang động, một đường thông suốt đi tới sâu bên trong.
Đúng lúc này, trong hang động đã xảy ra thay đổi.
Một luồng năng lượng màu đen xuất hiện trong Góc Nhìn Ma Pháp của Tô Mộ.
Luồng năng lượng màu đen này trào lên từ dưới mặt đất, trực tiếp biến thành một con bò cạp khổng lồ.
“Quả nhiên là có BOSS!”
Tô Mộ có thể nhìn thấy con bọ cạp kia bắt đầu tấn công quản gia.
Dường như quản gia cũng cực kỳ kiêng kị con bọ cạp đó, hắn điều khiển thú cưỡi máy móc nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát, quản gia đã lao ra từ trong hang động, theo sát phía sau là con bọ cạp.
“Quái vong linh?”
Lúc này, Tô Mộ cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ của nó.
Đó là một con bò cạp tạo thành từ xương khô, mỗi một khúc xương cốt đều tỏa ra sương đen, trên nó còn mọc một cây gai xương đáng sợ.
Tốc độ di chuyển của bò cạp xương khô khổng lồ cũng không chậm hơn thú cưỡi máy móc. Nó vừa đuổi theo quản gia vừa sử dụng đuôi gai xương bắt đầu điên cuồng tấn công quản gia.
Dưới sự trợ giúp của thú cưỡi máy móc, quản gia linh hoạt né tránh.
Gai xương đáng sợ đánh vào mặt đất văng lên từng trận cát vàng, cũng làm bụi đất bay đầy thung lũng.
“Chính là lúc này!”
Tô Mộ kiên nhẫn chờ đợi cơ hội, điều khiển thú cưỡi máy móc lao vào trong hang động dưới sự yểm hộ của bụi đất.
Tô Mộ bỏ qua quản gia, cẩn thận bước vào trong hang động.
Mình cần phải cảnh giác xem quản gia có động tay động chân gì trong hang động này không.
Dọc theo quãng đường cũng không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì, Tô Mộ cũng đi tới nơi sâu nhất trong hang động.
Trên nóc hang động có một cái lỗ nhỏ làm vài tia sáng chiếu vào.
Dưới ánh sáng chiếu rọi, hắn thấy khắp sơn động đều có xương khô.
Ở ngay giữa đống xương khô này có một bông hoa màu trắng, vô cùng nổi bật.
Cánh hoa của bông hoa này là dạng sợi, vô cùng nhỏ.
“Đây là hoa Cực Sinh đó à?”
Tô Mộ yên lặng quan sát bông hoa đó, không vội vàng tới gần.
Chỉ sợ muốn lấy bông hoa này đi cũng không dễ dàng gì.
“Phân Thân Ảo Ảnh!”
Tô Mộ nghĩ một lát rồi triệu hồi phân thân ra.
Có bẫy hay không làm phân thân thử một lần là biết.
Phân thân chậm rãi bước tới gần bông hoa, xung quanh cũng không xảy ra chuyện gì khác thường.
Ngay sau đó, Tô Mộ khống chế phân thân hái đóa hoa đó xuống.
“Không có vấn đề gì à?”
Phân thân nắm hoa Cực Sinh ở trong tay, không có bất cứ chuyện gì xảy ra.
“Ta trách oan lão già kia rồi à?”
Toàn bộ quá trình thật sự quá thuận lợi làm Tô Mộ cảm thấy hơi không thể tin.
Hắn khống chế phân thân đi đến trước mặt mình, Tô Mộ nhận lấy đóa hoa Cực Sinh này.
“Hoa Cực Sinh (chưa trưởng thành).’
“Còn chưa trưởng thành?”
Sau khi nhìn thấy thông tin của bông hoa này, Tô Mộ khẽ nhướng mày.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để hắn suy nghĩ những chuyện này.
“Giải trừ triệu hoán!”
Giải trừ triệu hoán phân thân, Tô Mộ cất hoa Cực Sinh đi rồi điều khiển thú cưỡi máy móc đi ra ngoài.
Ngoài hang động, quản gia dùng thú cưỡi máy móc đang kiềm chế con bò cạp khổng lồ, hoàn toàn không có ý định đánh trả.
Sau khi phát hiện Tô Mộ đã ra khỏi hang động, hắn hô to: “Thứ này không ra được thung lũng!”
Tô Mộ cũng không do dự, lập tức điều khiển thú cưỡi máy móc chạy ra bên ngoài.
Cùng lúc đó, bò cạp khổng lồ như đã phát hiện ra hoa Cực Sinh bên trong bị Tô Mộ trộm đi. Nó trực tiếp bỏ qua quản gia đuổi theo Tô Mộ.
Quản gia thấy thế hoàn toàn không có ý định cản nó lại mà nở một nụ cười âm hiểm.
Hắn nhìn thú cưỡi máy móc Tô Mộ điều khiển, trong tay đột nhiên có thêm một cái điều khiển từ xa.
“Ha ha!”
Giây tiếp theo, thú cưỡi máy móc hắn đang điều khiển đột nhiên nổ mạnh.
“Bùm!”
Quản gia đột nhiên không kịp dự phòng, cả người bị nổ bay ra ngoài, trên đầu còn hiện lên một con số tổn thương không nhỏ.
“Ta XXX, ngươi cái XXX!”
Dáng vẻ bình tì=ĩnh trước kia biến mất, hắn nhìn bóng dáng Tô Mộ phía trước rồi chửi ầm lên.
“Gieo gió gặt bão đi!”
Tình huống của quản gia bị Tô Mộ nhìn thấy rõ ràng.
Nhìn thú cưỡi máy móc nổ thành mảnh nhỏ kia, hắn thật sự cảm thấy hơi đáng tiếc.
“Lão già này muốn ta bị con bò cạp khổng lồ này quấn lấy à?”
Tô Mộ nhanh chóng bắt đầu phân tích.
Hoa Cực Sinh và trứng rồng đều ở trong tay mình, quản gia đột nhiên ra tay vào thời điểm này làm hắn thật sự cảm thấy không thể hiểu được!
Tô Mộ còn đang thắc mắc, quản gia đã khập khiễng đứng dậy.
“Ngươi không đi được đâu!”
Hắn tức giận hét lên một tiếng, dáng vẻ như muốn đẩy Tô Mộ vào chỗ chết.
Ngay sau đó, một thanh kiếm bản to cũng xuất hiện trong tay hắn.
Trong mắt quản gia mang theo lửa giận, hai tay giơ kiếm bản to lên cao, một Chém đột nhiên bay ra ngoài.
Mục tiêu của kỹ năng Chém này không phải bò cạp khổng lồ, mà là Tô Mộ!
Kỹ năng Chém vượt qua tốc độ di chuyển của thú cưỡi máy móc, càng dự đoán được vị trí Tô Mộ đi tới.
Nếu Tô Mộ dừng lại né tránh, hắn sẽ bị con bò cạp khổng lồ phía sau đuổi theo!
Giây phút này, quản gia đã hoàn toàn xé rách da mặt, coi Tô Mộ là kẻ địch lớn nhất của hắn.
Hắn cũng biết rõ chắc chắn kỹ năng này sẽ kéo dài bước chân của Tô Mộ bèn giơ kiếm bản to lên đuổi theo.
Nhưng khi hắn cho rằng kỹ năng của mình tất trúng thì cảnh tượng trước mắt làm đôi mắt hắn mở to.
Nhà thám hiểm pháp sư phía xa kia giơ pháp trượng trong tay lên bày ra tư thế đón đỡ.
“Ngươi cho rằng mình có thể chắn được à?”
Quản gia khinh thường lẩm bẩm một câu.
Hắn vừa dứt lời, đôi mắt lại mở to hơn nữa.