Chương 289: Dụng tâm hiểm ác.
Nhà thám hiểm pháp sư kia vậy mà thật sự dùng pháp trượng chặn lại kỹ năng Chém của hắn!
Một đòn toàn lực của hắn không hề tạo thành chút trở ngại gì với Tô Mộ!
“Sao có thể?”
Quản gia không nhịn được hét lên.
Một pháp sư sao có thể đón đỡ kỹ năng của chiến sĩ?
Vẻ mặt của hắn càng thêm phẫn nộ, cắn chặt hàm răng, toàn lực lao về phía Tô Mộ.
Trái lại với hắn, sau khi chặn lại kỹ năng của quản gia, Tô Mộ hoàn toàn không có ý ở lại, hắn khống chế thú cưỡi máy móc đi thẳng ra ngoài thung lũng.
Con bọ cạp xương khổng lồ phía sau thật sự là một con BOSS mạnh, cấp bậc của có đã lên tới cấp 5 tứ giai, thuộc tính cũng không thấp.
Nhưng với mình thì giết chết loại BOSS cận chiến này hoàn toàn không chút khó khăn gì.
Dù có quản gia ở bên cạnh quấy rối, mình cũng có thể nhân tiện AOE hắn và nó cùng nhau.
Nhưng trước khi biết rõ mục đích của quản gia Tô Mộ vẫn quyết định rời khỏi thung lũng trước rồi nói.
BOSS đánh sau cũng thế.
Dựa vào độ linh hoạt của thú cưỡi máy móc, bò cạp khổng lồ trơ mắt nhìn Tô Mộ chạy ra khỏi thung lũng, không tiếp tục đuổi theo nữa.
Giống như lời quản gia nói, con BOSS này không thể rời khỏi thung lũng.
Nó chỉ có thể dời sự phẫn nộ của mình lên trên người quản gia còn đang ở bên trong.
Không có thú cưỡi máy móc, tốc độ của quản gia rõ ràng không nhanh bằng bò cạp khổng lồ.
Cái đuôi bò cạp đáng sợ kia không ngừng bay về phía hắn, tạo thành phiền phức rất lớn.
Quản gia vốn đã bị thương không nhẹ trong lần nổ mạnh vừa rồi, lão ta lập tức rơi vào nguy hiểm.
“Nhà thám hiểm, ngươi giúp ta đi!”
Dưới tình thế cấp bách, quản gia cầu xin Tô Mộ đang ở ngoài thung lũng.
“Không nhìn ra đó, lão già này đúng là không biết xấu hổ!”
Tô Mộ đứng ngoài thung lũng, nghe thấy tiếng kêu bên trong lập tức làm vẻ mặt coi thường.
Chân trước còn muốn dồn mình vào chỗ chết, chân sau đã muốn mình giúp đỡ, mặt của quản gia này còn dày hơn cả bức tường kia nữa!
“Nhà thám hiểm, chỉ cần ngươi giúp ta, ta có thể cho ngươi một phần thưởng phong phú!”
Thấy Tô Mộ thờ ơ, quản gia né tránh đòn tấn công của bò cạp khổng lồ rồi hô to thêm lần nữa.
‘Có nhận nhiệm vụ: Thỉnh cầu của quản gia không? Phần thưởng hoàn thành: Món quà của quản gia!’
“Có chút đồ vật!”
Nhìn thấy nhiệm vụ này, Tô Mộ tấm tắc bảo lạ.
“Ngươi có thể cho ta thứ gì?”
Tô Mộ suy nghĩ rồi hét lên cho quản gia nghe thấy.
“Ta có thể giúp ngươi ấp trứng rồng, trên người ta còn có rất nhiều thứ đáng giá, ta còn có thể nói chủ nhân của ta cho ngươi một khoản đồng vàng phong phú!”
Quản gia nhanh chóng trả lời.
“Ha ha!”
Tô Mộ cười khinh bỉ.
Chuyện NPC vẽ bánh cho người chơi hắn đã từng tự trải qua.
“Ngươi dẫn ta tới thung lũng này, lại làm ta đi hái bông hoa kia, còn chuẩn bị ra tay với ta, rốt cuộc là có ý gì?”
Tô Mộ không nhận nhiệm vụ mà hỏi ra vấn đề mình muốn biết.
Rốt cuộc quản gia này muốn làm gì chứ?
“…” Quản gia im lặng.
Đúng lúc này, bò cạp khổng lồ tung chiêu, hắn không kịp né tránh, cả người trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Trên đầu quản gia xuất hiện một con số tổn thương không nhỏ, cả người liên tục quay cuồng trên mặt đất, khó khăn lắm mới bò dậy được.
“Nếu ngươi nói cho ta, ta có thể giúp ngươi!” Giọng nói của Tô Mộ lại vang lên.
Ánh mắt quản gia không ngừng lóe lên như đang tự hỏi.
Nhưng nhùn bò cạp khổng lồ bắt đầu tấn công, hắn hét to: “Bông hoa ngươi hái xuống còn chưa trưởng thành, một khi ngươi tử vong, linh hồn của ngươi sẽ bị bông hoa đó giam cầm.”
“Đến lúc đó, cho dù ngươi là nhà thám hiểm cũng không thể rời khỏi thung lũng này.”
Lời quản gia nói làm Tô Mộ cực kỳ ngạc nhiên.
Hắn cũng không nghi ngờ lời này là giả.
Theo mục đích của quản gia, đối phương hướng về trứng rồng của mình.
“Ý của ngươi là, chỉ cần ta chết trong thung lũng này, thì cho dù ta có cơ hội sống lại, cũng không thể rời khỏi đây?” Tô Mộ nâng cao âm lượng.
“Đúng vậy!” Quản gia trả lời.
Đây là mục đích ban đầu của hắn.
Dẫn Tô Mộ vào trong thung lũng, làm Tô Mộ đi hái hoa, sau đó làm hắn chết trong thung lũng.
Tới lúc đó, cho dù Tô Mộ có bao nhiêu cơ hội sống lại cũng vô dụng.
Một khi linh hồn bị giam cầm cũng chỉ có thể trở thành sự tồn tại giống như con bò cạp khổng lồ kia, bị bắt bảo vệ hoa Cực Sinh.
Còn về những thứ Tô Mộ có được đều sẽ rơi xuống vào giây phút hắn tử vong, bao gồm viên trứng rồng ấy.
“Đúng là đủ hiểm ác!”
Sau khi làm rõ điểm này, ánh mắt Tô Mộ trầm xuống.
Hắn vốn tưởng rằng quản gia này là người cộc lốc, ai ngờ còn tàn nhẫn hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều.
Giam cầm linh hồn, làm hắn vĩnh viễn bị nhốt trong thung lũng này, đáng chết!
“Đây đều là chủ ý của Lev, là hắn bảo ta làm như vậy. Ta còn biết nhược điểm khác của hắn, chỉ cần ngươi cứu ta, ta có thể giúp ngươi lật đổ hắn!”
“Trong tầng hầm ngầm của hắn có một trang bị chuyển đổi lực sinh mệnh, chỉ cần bỏ cánh hoa trên bông hoa Cực Sinh đó vào bên trong là có thể giúp ngươi ấp trứng rồng!”
Lượng HP tràn ngập nguy cơ, quản gia lại không có cơ hội sống lại, vì mạng sống, chuyện gì hắn cũng có thể nói ra.
Ngoài thung lũng, Tô Mộ không trả lời như vẫn đang suy nghĩ.
“Đừng suy nghĩ nữa, chỉ có ta mới giúp được ngươi!” Quản gia thúc giục.
Hắn nhanh chóng nhìn thấy Tô Mộ giơ pháp trượng lên.
“Tốt nhất là ngươi có thể khống chế được con quái vật này giúp ta một lúc, như vậy là ta có thể chạy ra thung lũng rồi!” Quản gia vội vàng chỉ huy.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên phát hiện con bò cạp khổng lồ trước mắt không thể cử động được nữa.
Khuôn mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng rồi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi hắn định chạy ra bên ngoài sơn cốc, lại đột nhiên phát hiện ra.
Chính hắn cũng không cử động được!
“Ngươi làm gì thế?”
Quản gia không rõ nguyên nhân, tức giận hét lên với Tô Mộ.
Vị trí của hắn chỉ cách ngoài thung lũng trăm mét, dựa vào tốc độ của bản thân, chỉ cần không bị bò cạp khổng lồ dây dưa thì chỉ cần vài giây là có thể chạy ra ngoài.