Chương 302: Mưu đồ hiểm ác của Lev
Người sau rất biết điều mà rời khỏi, đi vào trong cửa hàng, để nơi này lại cho Lev và Tô Mộ.
“Có phải ngươi đã ấp nở được quả trứng rồng kia rồi không?”
“Chuyện này hình như không liên quan gì đến ngươi thì phải?”
Đối mặt với vấn đề của Lev, Tô Mộ hoàn toàn không định trả lời.
Thái độ này cũng làm cho vẻ mặt của Lev hết sức khó coi.
Hắn cố nén lại sự tức giận kia, làm dịu giọng điệu hết sức có thể, mở miệng nói: “Nhà thám hiểm, chúng ta hoàn toàn có thể nói chuyện tử tế!”
Tô Mộ nhìn Lev, híp mắt lại.
Tên buôn bán thú cưng này ngay từ đầu đã ngấp nghé trứng rồng của mình, thậm chí gửi quản gia của hắn đến với ý đồ đặt mình vào chỗ chết, với loại người như vậy thì nói chuyện tử tế cái gì chứ?
“Ta và ngươi không có chuyện gì để nói cả!”
Lev có thể cảm nhận được thái độ thù địch của Tô Mộ, bỗng bật cười, sau đó nói: “Nhà thám hiểm, trên thế giới này không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Ngươi không ngại nghe thử điều kiện của ta trước chứ!”
“Ha ha!” Tô Mộ khinh thường cười, quay người định rời đi.
Hành động này hiển nhiên đã làm cho Lev nôn nóng.
Hắn vội vàng hét với bóng lưng của Tô Mộ: “Năm triệu, ta có thể đưa ngươi 5 triệu đồng vàng!”
Tiếng hét này cũng khiến cho Tô Mộ dừng bước.
“Năm triệu đồng vàng?”
Đều nói có tiền mua tiên cũng được, nếu có 5 triệu đồng vàng này, vậy mình có thể mua mua mua ở Vương đô này.
Tuy là Tô Mộ cũng có hơi động lòng.
Nhưng thương nhân như Lev bằng lòng lấy ra 5 triệu đồng vàng, yêu cầu của hắn đưa ra tuyệt đối sẽ không thấp.
“Ngươi muốn gì?” Tô Mộ hỏi.
“Thứ ta muốn cũng không nhiều, trả lại toàn bộ đồ vật ngươi đã lấy ở chỗ của ta, sau đó đưa cho ta một ít máu rồng, 5 triệu đồng vàng này chính là của ngươi!” Lev chầm chậm nói.
Không kêu mình giao cự long đã nở ra, đơn thuần chỉ đưa một ít máu rồng, điều kiện này hoàn toàn có thể nói là rất phong phú.
Không quan tâm là nhìn từ phương diện nào, vụ mua bán này dường như cũng không hề lỗ vốn.
“Chỉ đơn giản như vậy?” Tô Mộ có chút không dám tin.
“Chỉ đơn giản như vậy.” Hai tay cầm gậy chống, Lev nở nụ cười nhẹ.
Nhưng chính nụ cười này làm cho Tô Mộ cảnh giác.
Với loại thương nhân coi trọng lợi ích như Lev, thật sự sẽ chịu mua bán lỗ vốn sao?
Hoặc có thể nói, những thiết bị kia cùng với máu rồng thật sự đáng giá 5 triệu sao?
Đáp án có thể thấy được rõ ràng!
Lev đưa ra giá cao như vậy, chắc chắn có vấn đề.
“Hắn rốt cuộc đang suy tính chuyện gì?”
Tô Mộ nhìn Lev chằm chằm, muốn nhìn thấu tên cáo già này.
Nhưng cho dù nhìn như thế nào, bản thân mình cũng không đoán ra được suy nghĩ của tên này.
“Nếu đã không đoán ra, vậy thì không quan tâm nữa!”
Dưới suy tính kỹ càng, Tô Mộ nén lại sự cám dỗ.
“Ta cũng rất muốn kiếm được 5 triệu này của ngươi, nhưng những thứ ngươi nói ta thật sự không biết, còn có trứng rồng, ta cũng không ấp nó nở ra được!”
Tô Mộ đã bày ra thái độ trước đó.
Sau khi nghe được câu trả lời, sắc mặt Lev thay đổi.
Vừa nãy hắn rõ ràng đã cảm thấy Tô Mộ sẽ đồng ý, sao đột nhiên lại lật lọng rồi?
“Ngươi yên tâm, con người ta từ trước đến nay rất thành thật!” Lev nhấn mạnh giọng điệu: “Chỉ cần ngươi lấy đồ ra, tiền có thể lập tức chuyển cho ngươi!”
“Ta thật sự không biết ngươi đang nói cái gì!” Tô Mộ giang hai tay.
“Ngươi!”
Lev không thể chịu đựng được nữa, giơ gậy chống trong tay lên, đập về phía Tô Mộ.
Nhưng khi gậy chống sắp đánh trúng mục tiêu, một sức mạnh vô hình đã chặn công kích của Lev lại.
Tô Mộ không làm gì, đó là một loại sức mạnh của quy tắc.
Sự xuất hiện của loại sức mạnh này, cũng làm cho Tô Mộ biết được.
Ở bên trong Vương đô này, không có cách nào công kích lẫn nhau.
Lev đang tức giận thở hổn hển cũng nhận thấy được sự thất thố của mình, thu gậy chống lại.
“Khụ! Khụ! Khụ!” Hắn ho dữ dội, vội vàng lấy khăn tay trong túi ra, bịt miệng lại.
Tô Mộ thấy rõ, chiếc khăn tay kia dính vết máu, nhíu mày.
Cũng vào lúc này, Lev lộ ra dáng vẻ khẩn cầu: “Ta sắp chết rồi, nhưng những thứ đồ trong tay ngươi còn cả máu rồng có đủ khả năng để cứu ta. So với mạng của ta, những đồng tiền vàng đó còn tính là gì nữa ?”
Vốn hắn đã lớn tuổi, dáng vẻ hạ thấp này, càng mang lại cảm giác gần đất xa trời.
Giúp một người già sắp chết kéo dài tính mạng, còn có thể lấy được thù lao phong phú.
Việc này nhìn như thế nào cũng làm cho người ta rất khó từ chối.
Tô Mộ cũng rơi vào trầm tư.
Nhưng điều Tô Mộ không biết đến là, một đội vệ binh đang ẩn nấp bên ngoài cửa hàng này.
Lev không hổ là thương nhân xảo quyệt, đánh bàn tính cực kì vang dội.
Một khi Tô Mộ lấy những thứ đã lén trộm đi từ chỗ hắn ra, những hộ vệ kia sẽ xông vào ngay lập tức.
Đến lúc đó, Tô Mộ sẽ trở thành tội phạm trộm cắp tiền tài vật chất của hắn!
Đây chính là âm mưu hiểm ác của Lev!
Ngay lúc này, đã đến lúc thử thách Tô Mộ.
Một khi hắn động lòng trắc ẩn, đồng ý với điều kiện của Lev, sẽ lập tức rơi vào trong cái bẫy này.
Trên mặt Lev vẫn là vẻ mặt cầu xin như cũ, lòng lại không ngừng cười lạnh lùng.
Hắn đã gặp quá nhiều người sống chỉ coi trọng lợi ích, cũng gặp quá nhiều loại người tự cho rằng bản thân mình là chúa cứu thế.
Tô Mộ càng do dự, thì càng dễ dàng bước vào trong cái bẫy này.
Lev rất mong đợi lúc Tô Mộ bị bắt, vẻ mặt ngạc nhiên.
Cho dù là nhà thám hiểm thì sao chứ?
Một khi trở thành kẻ thù chung của thành Diệu Nhật, ngay cả chạy trốn ra ngoài bức tường, cũng khó có chỗ dung thân!
Đến lúc đó, sẽ đến lượt Tô Mộ cầu xin ngược lại hắn.
“Ngươi chết rồi, ta sẽ rất vui vẻ!”
Ngay lúc hắn ngập tràn khao khát, một câu trả lời lạnh lùng vang lên.
“Ngươi!”
Lev nhìn ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Tô Mộ, lại một lần nữa nghẹn lời.
Tô Mộ không quan tâm đến sự kinh ngạc của Lev, nhanh chân bước ra khỏi cửa hàng.
Từ lúc Lev ra chỉ thị để Laubs ra tay với mình trở đi , mình đã thêm hắn vào danh sách kẻ thù.