Chương 303: Ngươi chết rồi, ta sẽ rất vui vẻ.
Mình chỉ mong sao Lev đi đời sớm một chút, sao lại có thể đi cứu hắn chứ?
Đừng nói là 5 triệu đồng vàng, cho dù là 10 triệu đồng vàng cũng không có cửa đâu!
“Những người này là?”
Ra đến bên ngoài cửa hàng, Tô Mộ nhìn thấy đội vệ binh đã tìm kiếm mình trước kia, lập tức nhíu mày.
Vệ binh dẫn đầu nhìn thấy Tô Mộ, biểu cảm trên mặt cũng mang vài phần lúng túng, làm bộ làm tịch chỉ huy những người khác đi tuần tra.
Nhìn theo bóng lưng của bọn họ rời đi, Tô Mộ quay đầu nhìn cửa hàng phía sau lưng.
Vào lúc này, hắn cũng phản ứng lại.
Lev đang gài bẫy mình!
“Lão già, đủ tàn nhẫn!”
Tô Mộ không nhịn được lẩm bẩm một câu.
NPC trong thế giới Thần Đồ này thật sự là kẻ này càng thâm độc hơn kẻ kia!
“Nói như vậy, máu đỏ tên kia ho ra cũng là đồ giả sao?”
“Thật đáng tiếc, phải chi là thật thì tốt rồi!”
Không tiếp tục chỉ trích sự nham hiểm của Lev nữa, Tô Mộ nhanh chóng đi đến bãi đỗ phi thuyền của thành Nhật Diệu.
Tính toán thời gian, có lẽ có rất nhiều người chơi đã đến thành Tiếu Nguyệt rồi, đây là lúc bản thân mình đi thu một đợt đồng vàng, nhân tiện lại bổ sung thêm hàng tồn kho.
Ngồi trên phi thuyền, sau mấy tiếng đồng hồ, Tô Mộ lại quay về thành Tiếu Nguyệt lần nữa.
“Quả nhiên, người chơi đã nhiều hơn rồi!”
Ngoài các NPC ra, người chơi trong thành cũng đông lên rất nhiều.
Cho đến nay đây vẫn là lần đầu tiên Tô Mộ nhìn thấy số lượng người chơi nhiều nhất trong game, ngoại trừ lúc diễn ra sự kiện.
“Nếu không phải nhìn thấy những người chơi này, ta thật sự cho rằng game này chỉ có một mình ta!”
Tô Mộ nói ra lời không phải người.
Cúi đầu xuống, hắn chậm rãi đi về phía cửa hàng của mình.
“Không có ai sao?”
Khiến hắn bất ngờ chính là, sau khi quay lại cửa hàng, nơi này cũng không có cảnh tượng náo nhiệt như trong tưởng tượng.
Tô Một lộ vẻ mặt nghi ngờ, đi vào bên trong cửa hàng, lập tức ngơ ngác.
Quầy hàng vốn được bày đầy ắp trên cơ bản đều đã trống trơn.
Chỉ có mấy quầy hàng bày bộ đồ và chứng minh lên cấp là vẫn còn đầy, còn rất nhiều người đang đứng bên cạnh.
“Bộ đồ này thật đỉnh, nếu ta có thể có một bộ thì thật tốt!”
“Đừng nghĩ nữa, bộ đồ này đã có ông lớn đặt trước rồi, chờ ngươi gom đủ tiền, thì không còn nhìn thấy nữa đâu!”
“Haiz! Đây chính là khoảng cách xa nhất trên thế giới, ngươi ở trong quầy, ta ở ngoài quầy!”
“Nghe nói cửa hàng này là do Tô Pháp Thần mở, ta đã ngồi ở đây rất lâu rồi, sao vẫn chưa nhìn thấy Tô Pháp Thần một lần nào!”
“Có người đoán, có lẽ Tô Pháp Thần đã đến chủ thành rồi, trong thành phố này có bãi đậu phi thuyền, đủ cấp bậc là có thể đi.”
“Nói như vậy, Tô Pháp Thần đã là tam giai rồi nhỉ? Trâu bò thật!”
Những người này đang cùng nhau bàn tán, âm thanh rất lớn.
Tô Mộ nghe thấy lời nói của bọn họ, cúi đầu lặng lẽ ra khỏi cửa hàng.
Nếu như mình bị nhận ra, thì phiền phức rất lớn.
Đi đến cửa sau của cửa hàng, Tô Mộ đi thẳng vào trong kho.
Mở két an toàn ra, bên trong toàn là đồng vàng, ước chừng 250 nghìn!
“Bán nhanh hơn ta nghĩ!”
Tô Mộ cười, thu những đồng vàng này vào trong ô túi đồ của mình.
“Tiện tay bổ sung một ít hàng hoá!”
Sau khi ra khỏi kho hàng, hắn đi thẳng ra bên ngoài thành.
Trên đường, hắn cúi đầu, có vẻ cực kỳ khiêm tốn, trang bị cũng cởi ra hết, nhìn sơ qua giống như là một tiểu pháp sư bình thường.
Trong thành những pháp sư giống như hắn cũng có rất nhiều, mọi người đều đang bận rộn làm nhiệm vụ, không ai chú ý đến hắn.
Đến bên ngoài thành, có rất nhiều người đang rao hàng.
“Nhiệm vụ thu thập, thiếu một pháp sư tạo sát thương cao!”
“Lập nhóm làm nhiệm vụ điểm kỹ năng tinh anh, người có sát thương mạnh mẽ đến đây, nhập đoàn, báo công kích!”
“Ta là pháp sư cấp 1 nhị giai trí lực cao, công kích ma pháp 600+, cần đoàn mạnh mẽ!”
“Chiến sĩ phòng ngự trâu bò đây, có mục sư mạnh mẽ không?”
Trên cơ bản đều đang tìm đội ngũ thăng cấp hoặc là làm nhiệm vụ.
Tô Mộ vượt qua đám người, đi về phía phía khu rừng.
“Người anh em, đội của chúng ta còn thiếu pháp sư, đội ngũ thăng cấp, muốn đến không?”
Một chiến sĩ hét to về phía hắn.
Tô Mộ không hề quay đầu, tự tiến vào trong rừng.
“Muốn đi thăng cấp một mình sao? Đủ mạnh mẽ đó!”
Chiến sĩ bĩu môi, khịa một câu.
Hắn tiếp tục mời chào các pháp sư khác: “Bất cứ pháp sư nào đến, sát thương đầu ra không kéo chân sau là được!”
“Ta đến!”
“Các anh em, có thiếu thích khách không? Loại bùng nổ cao ấy!”
Rất nhanh đã có người đáp lại.
“Đều đến đây!” Chiến sĩ dẫn theo tất cả những người này.
Trong chốc lát, một đội nhỏ mười người đã tụ tập xong xuôi.
Chiến sĩ chủ công, một mục sư thêm máu chính, còn lại là tạo sát thương.
“Đã nói trước rồi, mỗi người lấy kinh nghiệm cùng đồ rơi xuống của một con quái, về chuyện cầm được cái gì, thì xem may mắn của từng người!” Trước khi xuất phát, chiến sĩ nói.
“Không thành vấn đề!”
“Được đó!”
Cách này khá là công bằng, đám người thay nhau trả lời.
Bọn họ cùng nhau đi về hướng trong khu rừng.
Đang đi, mọi người phát hiện điều bất thường.
“Cái quỷ gì đây? Không có một con quái nào ở gần đây sao?”
“Không phải chứ, nơi này nói thế nào cũng phải gặp được quái mới đúng!”
Vốn dĩ trong rừng rải rác quái vật, vậy mà một con quái cũng không thấy.
“Lại đi sâu vào trong đi!” Chiến sĩ hét lớn, dẫn đầu đi trước.
Nhưng càng đi sâu vào trong, bọn họ vẫn không nhìn thấy quái vật như cũ.
“Kỳ lạ!”
Gương mặt đám người đầy nghi ngờ.
Nhưng không có quái, bọn họ cũng chỉ có thể tiếp tục đi sâu vào, hơn nữa cũng ngày càng cẩn thận.
Lại đi được một lát, mọi người đột nhiên dừng bước, gương mặt từng người đều viết đầy vẻ chấn động!
Khắp nơi đều là xác quái vật, cảnh tượng kia hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Ngày hôm nay đích thị là một ngày tối tăm với những người chơi trong thành Tiếu Nguyệt.
Sau khi bọn họ tổ đội, tập kết đoàn đội xong, tràn đầy tin tưởng bước vào khu quái vật, lại phát hiện nơi này trống không, không có một con quái nào.
Vậy thì xuất hiện một vấn đề, quái vật đâu hết rồi?
Đáp án chỉ có một.
Bị người giết rồi!