Chương 304: Ngươi là ai?
Một vấn đề nữa lại xuất hiện, bị ai giết?
Tô Mộ đứng ở phó bản Động Dung Nham vui sướng nhìn ô túi đồ tràn ngập đồ rơi ra.
Không giống với ngày xưa không có ai hỏi thăm, bây giờ mấy thứ này đều là hàng bán chạy!
“Triệu hồi Tử Long!”
Sau khi triệu hồi nhóc con, Tô Mộ lấy ma hạch quái vật rơi ra.
Tử Long hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú với số ma hạch này, một ngụm một cái trực tiếp nuốt vào trong bụng.
“Ăn từ từ, có nhiều lắm!”
Hắn lấy một đống ma hạch ra, Tử Long như là con nhà giàu vậy.
Thân là một con rồng, muốn làm nó lên cấp thì cái giá phải trả cũng không rẻ.
Sau khi ăn hơn hai trăm ma hạch, lúc này, thân thể của nó mới bắt đầu thay đổi.
Hình thể của nó tăng trưởng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trực tiếp cao tới hơn một mét.
Sau khi đôi cánh kia mở ra, đường kính cũng đạt tới hai mét.
Tô Mộ nhìn thoáng qua thuộc tính của nó.
‘Tử Long.’
Cấp bậc: Cấp 1 nhất giai (kỳ trưởng thành)
HP: 16000
MP: 7000
Công kích vật lý: 800
Công kích ma pháp: 1400
Phòng ngự vật lý: 750
Phòng ngự ma pháp: 750
Khả năng kháng ma pháp: Không
Sức mạnh: 400, thể chất: 500, trí lực: 700, tinh thần: 500, nhanh nhẹn: 400.
Kỹ năng: Đạn Lôi Quang (cấp B) (tiêu hao 300 mana, tạo thành sát thương bằng công kích ma pháp x300% lên mục tiêu).
Da Thịt Long Tộc (cấp B) (tất cả phòng ngự tăng lên 50%).
Trảo Kích (cấp B) (Tạo thành sát thương bằng công kích vật lý x300 với mục tiêu).
Sau khi lên cấp, tất cả thuộc tính cơ sở của nó tăng lên 200 điểm, càng nắm giữ thêm hai kỹ năng mới.
“Mạnh thật!”
Tô Mộ sờ đầu Tử Long rồi bật ngón tay cái lên.
Bây giờ mới chỉ nhất giai mà thôi, nếu tăng cấp bậc của nó lên tới tứ giai thì thuộc tính của nó chắc chắn vượt qua thuộc tính trước mắt của hắn.
Thả cho một mình nó đi đấu BOSS tứ giai cũng dư dả.
Hơn nữa, bây giờ Tử Long lên cấp cũng bớt phiền phức hơn lúc trước rất nhiều.
Cho dù với quái tứ giai, nó cũng có thể tạo thành sát thương khả quan.
“Không giết quái nữa, chờ phó bản đổi mới lại online!”
Tô Mộ rời khỏi phó bản nhưng cũng không vội vàng quay về thành Tiếu Nguyệt.
Bây giờ thanh vật phẩm của hắn cực kỳ sung túc, đã không cần giết một chuyến lại về một chuyến như ngày xưa.
Hắn tìm một vị trí offline rồi quay về thế giới hiện thực.
Bây giờ là hơn sáu giờ tối, đúng là lúc nên ăn bữa tối.
Tô Mộ lấy đồ ăn gửi ở biệt thự ra, sau khi ăn mấy miếng cho có rồi đi tới địa chỉ lúc trước.
Dọc theo quãng đường, Tô Mộ trực tiếp chạy, nơi nào có máy theo dõi trực tiếp sử dụng Chớp Nhoáng lướt qua.
Tốc độ di chuyển có thể nói là còn nhanh hơn cả lái xe!
Cho dù có rất nhiều người đã có thể thể hiện một phần năng lực trong trò chơi ra ngoài hiện thực, nhưng với bọn họ mà nói, Tô Mộ cũng tuyệt đối là cấp bậc “siêu nhân”.
Không thể nghi ngờ là hắn đã đứng trên đỉnh thế giới!
“Chính là nơi này!”
Đi tới ngoài nhà xưởng kia, Tô Mộ mở ra Góc Nhìn Ma Pháp.
Giây tiếp theo, tình huống bên trong nhà xưởng đã bị hắn thăm dò rõ ràng.
“Không ít người nhỉ!”
Nhà xưởng to như vậy đã dừng sản xuất, nhưng trong xưởng vẫn tập trung mấy chục người.
Những người này đứng cách xa nhau, có người đứng một mình, cũng có ba bốn người đứng cùng nhau.
Tô Mộ thoáng suy nghĩ, lập tức Chớp Nhoáng vào bên trong nhà xưởng.
“Linh! Linh! Linh!”
Lúc này, một tiếng chuông vang lên.
Tiếp đó, những người trong xưởng lòng hiểu rõ nhưng không nói ra đi tới một phân xưởng.
Tô Mộ cũng đi theo tới bên ngoài phân xưởng đó.
“Các vị, mọi người tập trung ở đây, mục đích đều giống nhau, hy vọng chúng ta có thể vứt bỏ hiềm khích, hợp tác chân thành.”
Một giọng nói vang lên.
Đó là một người da trắng với mái tóc vàng, đôi mắt xanh, lại có thể lưu loát nói tiếng phổ thông.
Thân là người ở Hoa quốc, trên cơ bản những người này đều sẽ biết nói tiếng ở đây, nên bèn sử dụng tiếng phổ thông để nói chuyện.
“Chúng ta bằng lòng hợp tác, không biết trong tay các ngươi có manh mối của Tô Mộ kia không?”
Lại một giọng nói vang lên, đặc khẩu âm của nước Anh Hoa.
“Tới hiện giờ mới chỉ có một ít manh mối!”
Người đàn ông tóc vàng mắt xanh nói chuyện đầu tiên lấy ra một xấp tài liệu.
“Trong đây ghi chép người tên Tô Mộ hư hư thực thực ở Hoa Đô, trong đó có hai người đã được bảo vệ kín kẽ, theo ta thấy, rất có thể bọn họ chính là mục tiêu của chúng ta.”
“Nhưng cụ thể bây giờ bọn họ được bảo vệ ở nơi nào thì vẫn chưa biết!”
Nói đến đây, người đàn ông tóc vàng phát tài liệu cho mọi người xem.
Những người đó cũng bắt đầu cẩn thận đọc tài liệu.
“Nếu bọn họ đã bị giấu đi thì chỉ e chúng ta sẽ rất khó có thể tìm thấy!”
“Hành động lần trước của chúng ta đã khiến họ chú ý, hành động cũng không thuận tiện như trước nữa!”
Khác với những nơi khác, nơi này chính là Hoa Đô.
“Vậy nên mới triệu tập mọi người tới đây, cùng thảo luận đối sách!” Người đàn ông tóc vàng mở miệng.
Nhưng sau khi hắn nói xong, không khí lại rơi vào im lặng.
Sau hành động liên tiếp, bọn họ đã tổn thất nặng nề, số người có thể điều động không còn thừa bao nhiêu.
Nhưng ngay cả bóng dáng của Tô Pháp Thần bọn họ cũng chưa nhìn thấy.
Sao có thể không làm người cảm thấy uể oải được chứ?
Nhưng hôm nay thì khác.
Tô Pháp Thần bọn họ suy nghĩ ngày đêm đã đi tới đây.
Tô Mộ đứng ngoài phân xưởng, sửa sang lại vẻ ngoài của mình một chút, sau đó bước vào bên trong.
“Chào mọi người!”
Tô Mộ vẫy tay với bọn họ rồi nở một nụ cười “hoà ái”.
Mà hắn đột nhiên xuất hiện làm mọi người như gặp đại địch.
Mọi người cùng nhìn Tô Mộ với ánh mắt lạnh băng.
Người đàn ông tóc vàng kia càng là trầm mặt xuống, hỏi một vấn đề.
“Ngươi là ai?”
“Ta là ai à?”
Tô Mộ thật sự cảm thấy khá buồn cười khi nghe thấy vấn đề này.
Nhóm người này vẫn luôn tốn công tìm kiếm mình, nhưng ngay cả ngoại hình của hắn như thế nào cũng không biết.
Thật đáng buồn, thật đáng tiếc!
“Không phải các ngươi vẫn đang tìm ta à?”
Tô Mộ rộng rãi thừa nhận thân phận của mình.