Chương 306: Người mang mặt nạ.
Sau khi Tô Mộ rời khỏi đây không lâu, ngoài nhà xưởng kia lại có vài người tới.
Mấy người này có vẻ vô cùng cẩn thận, sau khi xác định đằng sau không có “đuôi” mới đi vào bên trong nhà xưởng.
“Người đâu rồi?”
Nhưng sau khi bọn họ đi vào, lại phát hiện trong đây không có một bóng người.
“Chẳng lẽ nơi này bại lộ nên bọn họ rút lui rồi à?”
“Bên này có chuyện!”
Sau khi tìm kiếm, có người phát hiện ra chuyện khác thường.
“Đây là?”
Những người khác lập tức chạy tới, biểu tình trên mặt vô cùng ngạc nhiên.
Trên mặt đất có vết lửa cháy, trong mắt bọn họ, chuyện này là chuyện không thể xảy ra.
Sao ngọn lửa lại có thể đột nhiên xuất hiện ở nơi không có đồ có thể thiêu đốt được chứ?
“Chỉ sợ là tên Tô Pháp Thần kia đã tới đây!”
Nhưng sau khi phân tích cẩn thận, đột nhiên xuất hiện lửa là không thể nào, nhưng bây giờ lại không phải ngày xưa.
Tô Pháp Thần đó tuyệt đối có được năng lực này!
“Rút lui đi, tên kia không phải người chúng ta có thể đối phó, dù tìm thấy hắn cũng chỉ có đường chết!”
“Nơi này đã trở thành vùng cấm!”
Người dẫn đầu kia hít sâu một hơi, cho dù biểu cảm không cam lòng như thế nào đi nữa cũng không thể không ra lệnh như vậy.
Phần lớn người đều bị đoàn diệt, mấy người bọn họ có thể làm được gì chứ?
Sau khi rời khỏi nhà xưởng, nội tâm những người này tràn ngập sợ hãi, trong đầu chỉ còn lại một ý tưởng.
Chạy!
Sau một khoảng thời gian ngắn, lại có hai người chạy tới nhà xưởng này.
Ban đầu bọn họ cũng cảm thấy kỳ lạ, vì sao ở đây không có một bóng người, cho đến khi phát hiện “tro tàn” đầy đất, hai người như phát điên thoát khỏi hiện trường.
“Nơi này quá kinh khủng!”
Giống như dự đoán của Tô Mộ, nơi này trở thành một “lời cảnh cáo” rất hữu dụng.
…
Máy bay hạ cánh, Tô Mộ về tới Ma Đô.
Sau khi quay về biệt thự, thời gian cũng đã tới sau nửa đêm.
Tô Mộ online, sau khi càn quét phó bản và toàn bộ quái khu vực cao cấp xong, hắn lại trở về thành Tiếu Nguyệt.
Đi vào khu quái cấp thấp, cho dù đã đêm khuya nhưng cũng có không ít đội người chơi đang giết quái.
Toàn bộ đội ngũ phối hợp cực kỳ ăn ý, chiến sĩ kéo mấy con quái thường, mục sư không ngừng thêm máu, những người khác toàn lực tạo sát thương, chờ đến khi lượng máu của quái vật giảm đến tuyến chém giết, sẽ do người đã kế hoạch sẵn kết thúc công việc.
Nhìn cách hợp lực giết quái của bọn họ, Tô Mộ cũng cảm thấy hơi hâm mộ.
Nếu làm những người này biết suy nghĩ của hắn, chắc chắn bọn họ sẽ hô to “Đồ khiêm tốn giả tạo”.
Dựa vào cơ chế lên cấp của Thần Đồ, có thể tự giết quái thì ai còn cần tổ đội nữa?
Quay về thành, Tô Mộ nhẹ nhàng về tới cửa hàng của mình.
Thời gian này, cửa hàng đã không còn ai.
Trong lòng của hầu hết các người chơi đều hiểu rõ, lại nhìn thế nào đi nữa, không có đồng vàng cũng không mua được!
“Đúng lúc có thể bổ sung hàng hóa!”
Tô Mộ treo tất cả đồ mình vừa thu hoạch được lên trên.
Hầu hết những quầy rỗng tuếch lại đặt đầy vật phẩm.
Sau khi làm xong, Tô Mộ lựa chọn offline.
Mấy ngày nay chạy đi chạy lại, quay về hiện thực lại vào trò chơi, còn chưa có được một giấc ngủ ngon!
Lập tức phải đi ra ngoài tường rồi, đến lúc đó muốn ngủ thoải mái cũng không biết khi nào mới làm được.
“Ngủ một giấc ngon lành rồi tính tiếp!”
Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại trong biệt thự, Tô Mộ yên tâm đi vào giấc mơ đẹp.
…
Thế giới game Thần Đồ.
Lev đứng ở tầng hầm ngầm trong trang viên của hắn.
Trước mặt hắn là một đống dụng cụ bị hủy lung tung rối loạn.
Hắn nắm chặt cây gậy ba-toong trong tay, sự phẫn nộ trong mắt đạt tới cực hạn.
Một lát sau, phòng thí nghiệm đột nhiên có một người xuất hiện.
Hắn mang một chiếc mặt nạ, người mặc áo choàng màu đen.
“Tìm ta tới có chuyện gì không?” Người này đi tới bên cạnh Lev rồi hỏi.
“Nơi này là tâm huyết bao nhiêu năm của ta, càng tiêu phí một lượng lớn tài sản, nhưng kẻ trộm dơ bẩn kia đã cướp đi tất cả, thậm chí còn xử lý Laubs!”
Lev cắn răng rống giận, cơ thể vì kích động mà không ngừng run rẩy.
“Ta muốn bắt hắn phải trả một cái giá đắt!”
Âm thanh lạnh lẽo vang lên, giọng nói của Lev mang theo sự phẫn hận vô biên.
“Người ngươi nói là nhà thám hiểm đó à?” Người bên cạnh suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
“Đúng vậy, chính là hắn!” Lev nắm gậy ba-toong dùng sức gõ xuống mặt đất, sau đó nhìn chằm chằm người đeo mặt nạ: “Giúp ta đối phó hắn!”
Người đeo mặt nạ không vội vàng đồng ý, hắn hít sâu một hơi, giọng nói có hơi khó xử: “Tên đó là người Thần Lạc nhìn trúng, hơn nữa lập tức sẽ vận chuyển một lô vật tư ra ngoài tường, ta rất khó có thể tìm được cơ hội ra tay!”
“Ta mặc kệ, đây là ngươi nợ ta!” Lev ra dáng vẻ của “lão ngoan đồng”.
Giờ phút này, hắn chỉ còn lại hận thù vô biên với Tô Mộ, đã không thể quan tâm đến chuyện khác được nữa.
“Haiz!”
Người đeo mặt nạ thở dài.
“Ta có thể xin gia nhập lần vận chuyển này, sau đó tìm cơ hội đối phó hắn, làm nhiệm vụ của hắn thất bại, đây là trình độ lớn nhất mà ta có thể làm được.”
Hắn nhìn Lev và tỏ vẻ những chuyện còn lại ta chỉ có thể bất lực.
Lev nghe vậy, vẻ phẫn nộ trên khuôn mặt mới biến mất hơn một nửa.
Dường như hắn cũng biết sự khó xử của người đeo mặt nạ, khẽ gật đầu: “Vậy thì dạy cho hắn một bài học trước.”
Đương nhiên điều này cùng không có nghĩa là Lev sẽ tha cho Tô Mộ.
Hắn chống gậy đi đến một góc trong phòng thí nghiệm rồi lấy giấy và bút ra.
Hắn ngồi xuống ghế bắt đầu viết.
Một lúc sau, hắn cất tờ giấy đã viết vào một phong thư.
“Ngoài đối phó hắn, ngươi còn phải gửi một bức thư cho ta!”
Lev đi đến bên cạnh người đeo mặt nạ rồi đưa bức thư cho hắn.
“Lev, ngươi không nên trở thành kẻ địch với nhà thám hiểm đó, tên đó không tầm thường đâu!” Người mặt nạ cầm lấy bức thư, sau khi do dự, hắn vẫn không nhịn được mở miệng nói.
Lev không nói gì mà chỉ bước ra phòng thí nghiệm.
Người mang mặt nạ nhìn bóng dáng hắn rồi khẽ lắc đầu cất bức thư kia đi.