Chương 309: Uổng công.
Tô Mộ nghĩ gì, những người khác không biết được.
Nhưng giọng điệu kiêu căng đó của hắn khiến cho sắc mặt những người khác có chút không nhịn được.
Cái gì mà chuyện mở đường giao cho một mình ngươi?
Ý này không phải rõ ràng đang nói: Mấy vị đang ngồi đều là đồ bỏ đi sao?
Ngay cả vẻ mặt của Dahl cũng hơi cứng nhắc.
Thật không dễ dàng gì mới đem Thần Lạc ra trấn áp được đám người này, kết quả Tô Mộ lại làm ra chuyện như thế này cho hắn.
Lần này lại nên thu dọn như thế đây?
Bầu không khí nhất thời có hơi gượng gạo, một tiếng cười bỗng nhiên vang lên.
“Ha! Ha! Ha!”
Đó là một pháp sư mặc trường bào hoa lệ.
Hắn cất tiếng cười to, ánh mắt khinh thường nhìn về phía Tô Mộ: “Ngươi biết con đường phía trước có bao nhiêu ma vật sao? Ngươi biết đối phó đám ma vật ngoài tường này khó khăn bao nhiêu sao?”
Nói đến đây, hắn quét mắt nhìn từ trên xuống dưới Tô Mộ, một bộ biểu tình “Ngươi thật ngu dốt”.
“Ngươi là một pháp sư, ngươi muốn một mình đi đối phó đám ma vật đó như thế nào?”
“Dựa vào thân hình của ngươi, ma vật ngoài tường có thể giết được ngươi trong vài giây đếm không hết.”
“Thần Lạc đại nhân lại tìm một kẻ ngu xuẩn như vậy đến chỉ huy chúng ta?”
Lời này hoàn toàn không nể mặt Tô Mộ, còn nhân tiện châm biếm cả Thần Lạc.
Dahl đứng ở một bên, biểu tình trên mặt muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi, vừa muốn mở miệng nói gì đó, một giọng nói giành trước hắn một bước.
“Ta cũng không phải là loại pháp sư giống như ngươi!”
Giọng điệu của Tô Mộ rất bình thản, càng không có sự tức giận khi bị trào phúng, là loại giọng trần thuật.
“Ngươi quả thực không phải là một pháp sư giống như ta!”
Vị pháp sư đó nghe được lời này, hắn ngẩng cao đầu kiêu ngạo.
Hắn là tinh anh của hiệp hội pháp sư thành Diệu Nhật, Tô Mộ làm sao xứng đánh đồng với hắn?
“Đủ rồi, nhà thám hiểm, chúng ta không muốn nghe lời khoác lác của ngươi, chuyện mở đường cứ giao cho chúng ta, ngươi vẫn nên trốn trong đội, tránh cho rơi mất cái mạng!”
Lại là một giọng nói không kiên nhẫn vang lên, người nói chuyện là một chiến sĩ cơ bắp oai phong mạnh mẽ.
Chiều cao của hắn ước chừng lên tới 2 mét, tính khí vừa nhìn là thuộc loại dễ cáu gắt.
Nói xong, hắn trực tiếp nhìn về phía Dahl: “Dahl huynh, trò cười này dừng ở đây, bọn ta sẽ phụ trách dọn đường, một khi có tình huống nguy hiểm, bọn ta sẽ phát tín hiệu cảnh báo cho ngươi!”
Dahl cũng gật gật đầu với chiến sĩ, câu: “Vậy liền giao cho các ngươi rồi”, vừa định nói ra, lại bị giành trước một bước.
“Ta đã nói không cần các ngươi rồi, đám người các ngươi có thể không nhàn hạ đi theo trong đội, hưởng thành quả của ta được không?”
Giờ phút này, Tô Mộ cũng không có vẻ mặt ôn hoà giống như vừa rồi nữa.
Không thể hiện ra thái độ cứng rắn, đám NPC này không có khả năng chịu thoả hiệp.
Lẽ nào thật sự để bọn họ đi theo mình?
Nhưng mà bên ngoài tường có thể tấn công bừa bãi, Tô Mộ còn thật sự sợ một chiêu “Vạn Mộc Tùng Sinh”, sẽ không cẩn thận giết chết pháp sư, mục sư những nghề nghiệp da giòn này trong đội.
Đến lúc đó, món nợ này nên tính như nào?
Xem như bọn họ ăn vạ? Hay là mình làm chuyện xấu?
Nghe thấy lời Tô Mộ, Dahl cũng sắp khóc rồi.
Hắn thật rất muốn ôm Tô Mộ hét lớn: “Ta nói này đại ca, chúng ta đừng gây chuyện nữa, được không?”
Sắc mặt hai mươi người khác càng âm u khó coi.
Lời nói vừa nãy của Tô Mộ còn có thể xem như ngu ngốc, nhưng bây giờ chính là sự kiêu ngạo ngu ngốc rồi.
Ngay lúc có mấy người chuẩn bị mở miệng làm khó, một người mặc đồ thích khách trong đội mở miệng nói: “Nếu nói như vậy, vậy thì mời ngươi đi mở đường.”
“Này, hắn đi rồi, vậy chúng ta làm gì?” Pháp sư cao ngạo đó không làm nữa.
Thích khách không để ý đến pháp sư, tiếp tục nói với Tô Mộ: “Có điều nếu như ngươi làm không được, vậy thì ngoan ngoãn đi theo phía sau đội ngũ, giống như ngươi nói vậy, hưởng của hời đi.”
Nói đến đây, pháp sư cũng không làm ồn nữa.
Sự thật mạnh hơn nói miệng!
Thay vì ở chỗ này tranh cãi, không bằng để sự thật lên tiếng, hắn phải đợi xem trò cười của Tô Mộ.
“Không thành vấn đề!”
Tô Mộ nhún nhún vai, một ngụm đồng ý.
“Nhà thám hiểm, ngươi chắc chắn chứ? Nhưng đoạn đường này vô cùng nguy hiểm đó, một mình ngươi thật sự có thể qua được sao?” Dahl nhìn Tô Mộ, vẻ mặt lo lắng.
Trước khi xuất phát, Thần Lạc đặc biệt thông báo bảo hắn chăm sóc tốt Tô Mộ, bây giờ cục diện này, hắn thật sự không biết phải làm thế nào rồi.
“Giao cho ta!”
Tô Mộ tỏ ý bảo Dahl yên tâm, một thân một mình từ thang dây trên tường thành bò đi xuống.
Mọi người đứng ở trên tường, nhìn theo bóng lưng hắn, vẻ mặt mỗi người khác nhau.
“Ta đoán tiểu tử này đến một tiếng đồng hồ sẽ chạy trở về cầu xin chúng ta!” Trong đội ngũ, một cung tiễn thủ mở miệng nói.
“Thôi đi, ta đánh cược 10 phút sau, tên nhóc này sẽ chạy trở về!” Pháp sư cao ngạo đó một mặt khinh thường.
“Được rồi, chúng ta phải chuẩn bị tốt để tiếp nhận.”
Tên chiến sĩ kia ngừng việc chuẩn bị lên tiếng trào phúng những người khác, bày ra một bộ tư thái đàm phán.
“Khu vực này phần lớn đều là quái cận chiến, trong tình huống có mục sư thêm máu cho ta, ta có thể xử lý được một đám, các ngươi có thể tiếp tục nhanh chóng giết.
“Chúng ta bắt buộc phải đảm bảo hiệu suất giết chết ma vật nhanh hơn tốc độ tiến lên của đội ngũ, cho nên về phương diện hồi phục, các ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng!”
Chiến sĩ nhìn về phía pháp sư trong đội.
Hiệu suất đánh đội quả thật rất nhanh, nhưng thách thức về lượng mana cũng là vô cùng lớn.
“Yên tâm đi, chúng ta mang theo đầy đủ thuốc!”
Mấy tên pháp sư vỗ bộ ngực nói.
Chiến sĩ gật gật đầu, tiếp tục sắp xếp công việc cho những người khác.
Nhưng mấy người này chắc chắn phải uổng công rồi!
…
Thế giới thực tế.
Bên ngoài chỗ nhà xưởng kia, có mấy chiếc xe đỗ sát vào.
Một nhóm người bước xuống từ trên xe, bao vây chỗ này lại.
Người dẫn đội hành động chính là Long Phi.
“Đội trưởng Long, không có ai!”