Chương 308: Một mình ta là đủ rồi.
“Xin chào!”
Tô Mộ mỉm cười lịch sự nắm lấy bàn tay của người đó.
Đây là một bàn tay to khỏe của người tập võ, trên bàn tay có vết chai dày, vừa nhìn đã biết là quanh năm suốt tháng tôi luyện mà thành.
“Nhớ kỹ, dù thế nào cũng cần phải bảo đảm sự an toàn của lô vật tư này!”
Thần Lạc đặt tay lên vai Dahl, trong giọng nói mang theo mệnh lệnh.
“Yên tâm đi Tổng chỉ huy đại nhân, hàng ở thì người ở!”
Dahl hành lễ với Thần Lạc, đưa ra lời bảo đảm.
Thần Lạc nghe vậy thì khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Tô Mộ: “Trên đường có tình huống gì nhất định phải thương lượng với Dahl, ta ở Vương đô chờ tin tốt của ngươi!”
“Ta biết rồi, Thần Lạc đại nhân!”
Tô Mộ không đưa ra bảo đảm linh tinh gì như “Ta chắc chắn sẽ làm được”, chỉ thản nhiên trả lời một câu.
Nói nhiều nữa cũng vô dụng, nhiệm vụ này đã yết giá rõ ràng.
Muốn nhận được phần thưởng thì mình phải đưa lô vật tư này đến phòng tuyến thứ ba bình an.
“Ta còn có việc nên đi trước, những chuyện tiếp theo giao cho ngươi!”
Thần Lạc chậm rãi nói với Dahl, khi rời đi ánh mắt vẫn mang chút lo lắng.
Nhưng thời điểm này hắn cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Dahl và Tô Mộ.
“Nhà thám hiểm, dựa vào tốc độ hiện giờ, còn một tiếng nữa là chúng ta có thể xuất phát.”
Sau khi Thần Lạc đi, Dahl bắt đầu bàn bạc với Tô Mộ.
“Ta định trong một tiếng trước khi xuất phát này sẽ phái một tiểu đội đi rửa sạch ma vật trên đường nhỏ, để bảo đảm giai đoạn phía trước thông suốt.”
“Nhưng ta phải ở lại tiến hành chỉ huy, có thể nhờ ngươi dẫn dắt tiểu đội này không?”
Dahl đưa ra lời thỉnh cầu.
Tuy hắn là người phụ trách hành động vận chuyển lần này, nhưng thân phận của Tô Mộ lại ngang hàng với hắn.
“Có tuyến đường cụ thể không?” Tô Mộ hỏi.
“Có, ngươi chờ một lát!”
Dahl khẽ gật đầu rồi bắt đầu tìm kiếm trong thanh trữ đồ.
Chỉ một lát sau, hắn đã lấy một tấm bản đồ ra.
Bên trên là một tuyến đường vận chuyển, trên tuyến đường này còn khoanh tròn mấy vòng tròn màu đỏ.
Màu đỏ đại biểu cho nguy hiểm!
Điều này cũng có nghĩa là khu vực trong vòng tròn màu đỏ sẽ tạo thành phiền phức không nhỏ với đội vận chuyển.
“Có thể cho ta tấm bản đồ này không?”
Tô Mộ nhìn bản đồ tiếp tục hỏi.
“Có thể!” Dahl khẽ gật đầu.
Tấm bản đồ vận chuyển này hắn còn có vài tấm, vốn cũng định đưa cho Tô Mộ một tấm.
Dù sao muốn dẫn dắt tiểu đội rửa sạch ma vật cũng phải biết phải rửa sạch ở đâu chứ?
“Ta đã sắp xếp một đội ngũ gồm hai mươi người để giúp đỡ ngươi, phần lớn những người này đều chủ động xin gia nhập lần hành động này, về mặt thực lực không cần nghi ngờ.”
Dahl nói rồi khẽ phất tay, một đội người cách đó không xa bước tới.
Tô Mộ nhìn nhóm người đó rồi bắt đầu đánh giá.
Bọn họ không giống những binh lính mặc áo giáp kia, những người này ăn mặc không ai giống ai.
Có em gái mặc áo mục sư, khuôn mặt thánh khiết. Có tráng hán cơ bắp phát triển đeo cung tiễn.
Pháp sư kiêu ngạo tay cầm pháp trượng cũng không ít.
Tiểu đội này có đủ các loại nghề nghiệp.
Điều làm Tô Mộ khá chú ý là một người đàn ông dáng người thấp bé, thứ trong tay hắn chính là một thanh súng kíp máy móc lắp ráp từ công trình học.
Nhìn qua có vẻ rất thú vị.
“Ta giới thiệu qua với mọi người, nhà thám hiểm này là Tô Mộ, là người phụ trách thứ hai trong lần hành động này, tiểu đội các ngươi sẽ do hắn dẫn dắt!” Dahl nói với hai mươi người kia.
“Hắn á? Dẫn dắt chúng ta?”
“Làm chúng ta nghe lệnh một nhà thám hiểm? Ha ha!”
“Dahl, ngươi đừng quên, chúng ta là người công hội cử đến giúp đỡ, không nghe lệnh bất cứ ai.”
Nhưng sau khi nghe thấy Dahl nói, gương mặt những người này đều lộ ra sự khinh thường.
Bọn họ đều là người xuất sắc có thực lực mạnh mẽ trong công hội, đừng nói là nghe lệnh một nhà thám hiểm, cho dù là lệnh của Dahl bọn họ cũng không hoàn toàn phục tùng.
“Chuyện này!”
Lời nói của những người này cũng làm Dahl xấu hổ.
“Các vị, nhà thám hiểm này chính là người phụ trách thứ hai do chính Tổng chỉ huy Thần Lạc khâm định, cho dù các ngươi không nể mặt ta cũng phải nể mặt Thần Lạc đại nhân chứ?”
Hắn lấy tên Thần Lạc ra.
“Thần Lạc đại nhân khâm định?”
“Nếu là như thế, chúng ta đành nể mặt Thần Lạc đại nhân vậy!”
“Nhưng ta nói trước, nếu hắn không chỉ huy được, chúng ta sẽ không nghe theo mệnh lệnh của hắn!”
Quả nhiên, mặt mũi của Thần Lạc đủ lớn, những người này cũng nhượng bộ.
Điều này làm Dahl thở phào nhẹ nhõm.
Những người này đều là kẻ mạnh của các nghề nghiệp, có bọn họ mở đường ở phía trước, ít nhất tốc độ tiến lên của mấy ngày đầu sẽ rất nhanh.
Hơn nữa, một khi có chuyện, những người này cũng có thể quay về kịp thời báo cáo.
Nhưng ngay lúc này, một giọng nói làm Dahl hoảng ợ.
“Ta cảm thấy không cần làm bọn họ nghe theo sự chỉ huy của ta!”
Người lên tiếng không phải ai khác mà chính là Tô Mộ.
“Nhà thám hiểm, ngươi?”
Dahl ngây ngẩn, không biết ý trong lời nói của Tô Mộ là gì.
“Nói vậy là ngươi cũng cảm thấy mình không đủ tư cách à?”
“Thật ra chúng ta đã quyết định ai sẽ là đội trưởng rồi, nếu ngươi đã nói vậy thì đi theo chúng ta là được!”
Những người đó cũng có người mở miệng.
“Ha ha!”
Tô Mộ nở nụ cười, nhóm người này nói vậy là hiểu nhầm ý của mình rồi!
Hắn quay đầu nhìn về phía Dahl: “Dahl, ý của ta rất đơn giản, để nhóm người này đợi trong đội vận chuyển là được.”
“Hả?” Dahl không hiểu.
Nếu những người này đợi trong đội vận chuyển thì ai đi mở đường?
Hắn chưa kịp hỏi ra vấn đề này thì giọng nói của Tô Mộ lại vang lên.
“Chuyện mở đường giao cho một mình ta là đủ rồi.”
Ý định của Tô Mộ rất đơn giản.
Một mình hắn trực tiếp điên cuồng giết quái trên con đường phía trước đội vận chuyển, bảo đảm một đường thông suốt là xong việc.
Nếu dẫn theo đội người này, dù là hiệu suất giết ma vật hay thu hoạch kinh nghiệm đều sẽ giảm mạnh.
Mất nhiều hơn được!