Chương 332: Khuất phục hay chết?
“Tỷ lệ kích hoạt kỹ năng bị động không cao như trong tưởng tượng!”
“Xem ra cho dù ta muốn dựa vào tăng cấp bậc để nâng thuộc tính, cũng không dễ dàng như vậy!”
Đứng ở thung lũng nhặt vật phẩm rơi ra, Tô Mộ nhìn thoáng qua thuộc tính của mình.
Người chơi: Tô Mộ
Cấp bậc: Cấp 10 tứ giai (Chưa tăng giai)
HP: 74060
MP: 130800
Công kích vật lý cận chiến: 5600
Công kích ma pháp: 10142
Phòng ngự vật lý: 6906
Phòng ngự ma pháp: 5760
Thuộc tính: Sức mạnh 2700, thể chất 2708(+990), nhanh nhẹn 1116, tinh thần 1990(+1280), trí lực 3160(+1450)
Sức mạnh và thể chất cơ sở đã sắp đạt đến 3000 điểm.
“Nhanh nhẹn vướng chân quá, hình ngũ giác của ta thiếu mất một miếng rồi!”
Nhìn thuộc tính nhanh nhẹn chỉ hơn 1000 điểm, Tô Mộ vỗ mạnh vào ót.
Nếu không phải bây giờ mình có thể bay, thì tốc độ đi trên đường có thể nói là “Tốc độ rùa bò” luôn.
Nếu câu nói này bị mấy người chơi nghề nghiệp thích khách kia hay cung tiễn thủ nghe thấy, chắc chắn sẽ hỏi ngược lại Tô Mộ một câu: Lễ độ của ngươi đâu?
“Lại nói, có thể ra tiếp sự kiện có khả năng lấy được kỹ năng cấp Thần không nhỉ?”
Tô Mộ hét lớn lên trời.
Trả lời lại là không có khả năng.
Hắn chỉ có thể yên lặng nhặt toàn bộ đồ rơi ra.
“Tiến độ của phân thân bên kia cũng tạm, bây giờ cứ đợi tốc độ đi đường của nhóm người kia thôi.”
Đã dọn dẹp sạch sẽ ong độc trong thung lũng, ma vật rải rác trên đường lại giao cho phân thân và tiểu đệ Xương Khô, tâm tư của Tô Mộ đặt ở phòng tuyến thứ ba.
Là một đại sư tinh thông ma pháp trận, bây giờ hắn có thể điều khiển thành thạo khoảng cách của trận truyền tống rồi.
Nhìn vào kí hiệu trên tấm bản đồ, chỉ cần thực hiện hai lần truyền tống, là có thể thành công đến được phòng tuyến thứ ba rồi.
“Nơi đó chắc đã bị ma vật vây quanh rồi, nếu bây giờ ta qua đó, không chừng còn có thể nhận được nhiệm vụ!”
Lấy đá ma pháp ra, Tô Mộ bắt đầu bố trí.
Ngay lúc hắn định rót pháp lực vào đá ma pháp, một luồng sáng màu đen bỗng tuôn ra từ người hắn.
Ánh sáng đen nhanh chóng tạo thành một viên nhãn cầu, bay lơ lửng trước người Tô Mộ.
“Đây là thứ gì vậy?”
Nhìn nhãn cầu màu đen đó, Tô Mộ trợn trừng mắt.
Một thứ đồ như vậy bay ra từ trên người mình, thật sự làm người ta e sợ mà!
Ngược lại nhãn cầu đen, sau khi xuất hiện cứ luôn nhìn chằm chằm Tô Mộ.
Trong mắt của nó, phản chiếu ra một cảnh tượng khác.
Một ma vật cấp thủ lĩnh đang sai bảo mấy trăm ma vật ngũ giai đuổi tới chỗ Tô Mộ.
Đây là tác dụng của viên nhãn cầu này.
Định vị!
Những điều này, Tô Mộ không hề biết luôn.
Hắn nhìn chằm chằm vào viên nhãn cầu kia, nhíu chặt chân mày.
“Ngươi rốt cuộc là thứ gì vậy?”
Nhãn cầu đen đương nhiên không thể trả lời, nhìn chằm chằm Tô Mộ, cứ như ẩn chứa một luồng khí lạnh.
Loại cảm giác lạnh thấu xương đó làm cho Tô Mộ nheo mắt lại.
“Có một loại cảm giác quen thuộc!”
“Là Tà thần kia à?”
Ngay sau đó, Tô Mộ đã nhớ ra.
Mình từng thấy viên nhãn cầu này.
Lúc trước khi mình đối diện với Tà thần, rõ ràng cũng có ánh mắt này!
“Hiểu rồi!”
Sau khi nghĩ đến điểm này, Tô Mộ cũng hiểu ra.
Tại sao thứ này lại xuất hiện từ trên người mình, rất rõ ràng là do Tà thần đó đã để lại ấn ký trên người mình.
“Tên này, ngươi đúng thật là bám dai như đỉa mà!”
Lấy pháp trượng ra, Tô Mộ không chút nương tay, dứt khoát đánh vào nhãn cầu.
Sức mạnh to lớn kia của hắn lập tức khiến cho nhãn cầu chớp mắt một cái.
-1!
Một con số sát thương cũng bay ra.
“Ui da?”
Điều này khiến Tô Mộ hơi bất ngờ.
Một viên nhãn cầu nhỏ bé, thế mà phòng ngự lại cao như vậy?
“Phích Lịch Lôi Quang!”
Một tia sét bay qua, nhãn cầu lại chớp mắt lần nữa.
-1!
Sát thương lần này không thay đổi.
“Á!”
Tô Mộ ngơ người rồi.
Dựa vào công kích ma pháp bây giờ của mình, thế mà chỉ có thể tạo ra một điểm sát thương?
“Trường Mâu Phong Bạo!”
Không chần chừ, Tô Mộ đánh ra kỹ năng tăng nhiều sát thương nhất mà mình đang có.
Một nhát này cho dù là BOSS cấp 10 tứ giai cũng không chịu nổi, nhưng vẫn chỉ có thể gây ra một điểm tổn thương trên nhãn cầu như cũ.
“Được thôi!”
Tô Mộ bất đắt dĩ nhún nhún vai.
Viên nhãn cầu này e là sở hữu lực phòng ngự của Tà thần kia.
“Tại sao thứ này lại xuất hiện vào lúc này?”
Tô Mộ tiếp tục suy nghĩ.
Nếu Tà thần đó đã để lại ấn ký trên người mình, chắc chắn là tính đối phó mình.
Nhãn cầu xuất hiện có nghĩa là tên kia chắc sắp ra tay rồi.
“Hắn chắc không có cách nào ra tay với ta được nhỉ?”
Tô Mộ mở kỹ năng thị giác, nhìn ra xung quanh.
Trong phạm vi giới hạn của kỹ năng, không có một ma vật nào.
“Lá Chắn Ma Pháp!”
Phòng trước cho chắc, Tô Mộ mở Lá Chắn Ma Pháp, vẻ mặt cảnh giác nhìn viên nhãn cầu kia.
Hắn sợ viên trên nhãn cầu này sẽ phóng ra mấy loại “Chùm tia chết chóc”.
Đợi thêm một lát, tình huống như trong tưởng tượng không xuất hiện.
Viên nhãn cầu đó lặng yên trôi nổi trên không, giận dữ nhìn Tô Mộ.
“Mặc kệ, ta đập chết ngươi!”
Sự hung tàn của Tô Mộ lập tức nổi lên. Hắn lại biến thân thành Hiên Viên, đổi sang trang bị cung tiễn thủ, đồng thời cầm cung lên.
Sử dụng cung tấn công, mình có thể tạo ra sát thương bị động chân thực!
-1!
-1!
-1!
. . .
Tuy nhiên điều khiến Tô Mộ bất ngờ là, tổn thương viên nhãn cầu này chịu hình như chỉ có một điểm, “Tổn thương chân thực” hoàn toàn không có tác dụng.
Nhưng đồng thời, Tô Mộ còn phát hiện ra một điều.
Mỗi lần chịu sát thương 1 điểm, viên nhãn cầu này đều nhỏ đi một tí.
Đây rõ ràng là, chỉ cần tốc độ tấn công của mình đủ nhanh, thì có thể tiêu diệt luôn viên nhãn cầu này.
“Mở hết toàn bộ kỹ năng tăng tốc độ tấn công!”
Tô Mộ cũng không chần chừ, tăng tốc độ tấn công lên mức cao nhất.
Tốc độ tấn công siêu nhanh kết hợp với tấn công bị động được thêm, trên nhãn cầu không ngừng bay ra -1, nó càng ngày càng nhỏ hơn.
Lúc nhìn thấy viên nhãn cầu đó sắp biến mất hoàn toàn, một âm thanh đáng sợ phát ra từ trong thung lũng.
“Khuất phục hay chết!”