Toàn Dân Võng Du: Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 341: Là ta hại ngươi.

Chương 341: Là ta hại ngươi.


Dahl lập tức hét lên.
Trên mặt hắn không có chút sợ hãi, ngược lại lộ ra vẻ “cuối cùng cũng có việc làm”.
Các vệ binh đi theo sau cũng như vậy.
“Là ngươi à?”
Mà khi bóng hình kia rơi xuống, tất cả bọn họ đều ngơ ngẩn.
“Bên này không xảy ra chuyện gì chứ?”
Quay về đội vận chuyển, Tô Mộ nhìn lướt qua vài lần rồi lên tiếng hỏi.
“Dọc theo quãng đường cũng không có chuyện gì, sao ngươi lại đột nhiên quay về? Phía trước có chuyện gì à?” Gương mặt Dahl lộ ra sự hưng phấn.
Lúc này Tô Mộ quay về hiển nhiên là bởi vì phía trước gặp phải phiền phức không thể giải quyết, vậy nên mới quay về tìm chi viện.
Điều này làm trái tim ngứa ngáy của hắn càng thêm xao động.
Nếu không tìm ít việc để làm thì hắn thật sự ngượng ngùng “nhặt” phần công lao này.
“Không có việc gì, tới thúc giục các ngươi lên đường thôi!”
Nhưng lời nói tiếp theo của Tô Mộ lập tức dập tắt ngọn lửa trong tim Dahl.
Lời nói này quá thú vị!
Thú vị đến nỗi làm hắn không biết nên trả lời như thế nào.
“Ặc!” Hơn nửa ngày sau, Dahl mới nghẹn ra được một chữ.
“Ta nghỉ ngơi một lúc, các ngươi đẩy nhanh tiến độ, trên đường phía trước nhiều nhất cũng chỉ có mấy con ma vật rải rác thôi!”
Tô Mộ bỏ qua sự xấu hổ của Dahl, hắn đi đến một chiếc xe quân nhu vận chuyển trực tiếp nằm lên bên trên.
Dahl bĩu môi rồi hô to một tiếng: “Mọi người tăng tốc độ lên đường!”
Sau khi nói xong, hắn nhìn về phía Tô Mộ đang nằm trên xe quân nhu nghỉ ngơi.
Dựa theo đánh dấu trên bản đồ, phía trước hẳn là còn có một khu thung lũng Ong Độc mới đúng.
Nhìn dáng vẻ này của Tô Mộ thì chẳng lẽ ma vật trong thung lũng đó cũng bị tiêu diệt hết rồi à?
Điều làm hắn lo lắng còn có một chuyện.
Lỡ như thật sự có ma vật ngũ giai tấn công đội vận chuyển thì phải làm sao?
Dahl hít sâu một hơi, không quấy rầy Tô Mộ đang nghỉ ngơi.
Con đường phía trước còn có một khoảng nữa, mấy ngày tiếp theo lại thương lượng với Tô Mộ cũng không muộn.

Vương đô.
Phòng Tổng chỉ huy.
“Thần Lạc đại nhân, không hay rồi!”
Một người vội vàng chạy vào trong phòng của Thần Lạc rồi hét to.
“Xảy ra chuyện gì?”
Thần Lạc chưa bao giờ nhìn thấy cấp dưới như vậy, cũng nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này.
“Là thư ma pháp gửi tới từ phòng tuyến thứ ba!” Cấp dưới vội vàng giao một phong thư cho Thần Lạc.
Thần Lạc nhanh chóng mở bức thư và đọc nội dung bên trong, khuôn mặt càng thêm tái nhợt.
Chỉ một lát sau, hắn đứng lên, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: “Chỉ sợ phòng tuyến thứ ba không thủ được nữa, phái tất cả người có thể sử dụng về vị trí tường, dù thế nào cũng phải đảm bảo sự an toàn của Vương đô!”
“Tuân lệnh!” Cấp dưới cũng biết tình hình khẩn cấp nên chạy như bay đi thực hiện mệnh lệnh.
Thần Lạc nắm chặt lá thư nhìn về phía phòng tuyến thứ ba, thở dài.
“Haiz, nhà thám hiểm, là ta hại ngươi!”
“Hắt xì!”
Tô Mộ đang nằm trên xe quân nhu đột nhiên hắt xì một cái.
“Có người đang nhớ mình à?”
Tô Mộ lấy ra một bình nước uống ừng ực.
Nếu hắn biết giờ phút này Vương đô đang phái một lượng lớn người tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu bậc một thì chắc chắn sẽ vỗ vai Thần Lạc hô: “Không cần đâu, thật sự không cần đâu!”
“Sao vậy? Cảm lạnh à?”
So với Thần Lạc đang lo lắng sốt ruột, không ngừng thấp thỏm thì Dahl có vẻ có hơi “không làm việc đàng hoàng”.
“Người đâu, tìm một chiếc chăn cho Tô huynh!”
Hắn hô to một tiếng, hoàn toàn không có dáng vẻ nên có của một người phụ trách.
Ngay sau đó, có người cầm một chiếc chăn chạy tới.
Dahl cầm lấy chăn rồi đi tới bên cạnh xe quân nhu Tô Mộ đang nằm, mỉm cười và nói: “Tạm chấp nhận nhé!”
“Cảm ơn!” Tô Mộ cũng không khách sáo, đắp chăn lên trên người.
Nói thật thì cảm giác này cũng rất thoải mái.
Giết chết nhiều ma vật như vậy, mình cũng thật sự phải nghỉ ngơi mới được.
“Ngươi nhìn ngươi kìa, lại khách sáo rồi, không cần khách sáo với ta đâu!” Dahl cười hì hì.
Trong lòng hắn đã coi Tô Mộ như tồn tại của một vị “thần”.
Tô Mộ khẽ vẫy tay rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Dahl cũng tăng tốc độ của đội vận chuyển.
Thời gian tới đêm khuya, đội vận chuyển vẫn cầm đuốc không ngừng lên đường.
Con đường phía trước được Tô Mộ rửa vô cùng sạch sẽ, lại còn có một nhóm NPC “tinh anh” đi phía trước nên đội vận chuyển không gặp phải con ma vật nào.
Sau khi đi thêm một đoạn đường, chờ đến khi người kiệt sức, ngựa hết hơi, Dahl mới để mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn tại chỗ.
Sau khi nghỉ ngơi mấy tiếng, đội vận chuyển tiếp tục giành giật từng giây xuất phát.
Thời gian cứ vậy trôi qua, khoảng cách giữa đội vận chuyển và phòng tuyến thứ ba cũng càng ngày càng gần.

Thân ở ngoài tương nên Tô Mộ cũng không biết trong thế giới hiện thực đang sinh ra một thay đổi khác thường.
Một nơi nào đó sâu trong một vùng núi hẻo lánh.
Một luồng trật tự pháp tắc đang đan chéo.
Nếu Tô Mộ ở đây thì chắc chắn sẽ cảm thấy quen thuộc với năng lượng pháp tắc này.
Bởi vì pháp tắc ở nơi này giống y như ở ngoài tường!
Pháp tắc không ngừng đan chéo, một lỗ thủng cũng bị mở ra!
Giây tiếp theo, mấy bóng dáng lao ra khỏi lỗ thủng.
Khi cơ thể của bọn họ chạm chân tới thế giới này, lực lượng pháp tắc đó cũng không ngừng tràn về phía bọn họ.
“Xì! Xì!”
Những bóng dáng đó không ngừng run rẩy như bị điện giật, không khống chế được ngã xuống mặt đất.
Một thời gian sau, pháp tắc dần dần biến mất, những bóng dáng đó cũng lục tục bò dậy.
Nếu nhìn kỹ sẽ không khó để phát hiện ra ngoại hình của những bóng người này cực kỳ giống người Hoa quốc, nhưng quần áo trên người lại không giống lắm.
Sau khi đi tới đây, trên mặt bọn họ đều lộ ra sự hưng phấn.
“Cuối cùng trò chơi cũng bắt đầu lần thứ hai, lần này, chắc chắn ta sẽ bước lên vương toạ!” Một giọng nói kích động vang lên.
“Thiếu chủ, dựa theo lực lượng của pháp tắc thì thời gian trò chơi mở ra hẳn là chưa lâu, chúng ta phải nắm chặt thời gian!” Lại một giọng nói vang lên.
“Gấp cái gì?” Người được gọi là thiếu chủ mỉm cười: “Trên thế giới này còn có người hiểu biết về trò chơi này hơn chúng ta à?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất