Chương 345: Cáo buộc
Nói cách khác, chỉ cần để cho lão pháp sư này cảm thấy nhiệm vụ lần này rất khó khăn, xứng đáng với cái kỹ năng kia là được.
“Thực ra ta cũng biết một vài lý do tại sao ma vật lại công thành!” Tô Mộ cao giọng nói.
“Ngươi biết ư?” Vân Triết nhất thời sửng sốt.
Không chỉ có hắn, những người khác nghe được lời Tô Mộ nói cũng đều há mồm trợn mắt.
“Khi ta giết chết ma vật cấp Lãnh Chúa kia, ta đã phát hiện ra sức mạnh của một vị Tà thần.”
Tô Mộ nói ra Tà thần, nhưng cũng che giấu luôn chuyện nó đến chính là vì mình.
“Tà thần? Làm sao có thể?”
“Những gì ngươi nói đều là sự thật sao?”
Vân Triết và lão pháp sư cùng kêu lên.
“Đúng vậy, đây là cách duy nhất để giải thích tại sao một con ma vật cấp Lãnh Chúa lại xuất hiện ở phòng tuyến thứ ba!” Lão pháp sư không ngừng lẩm bẩm.
Vân Triết im lặng không nói.
Về phần Dahl và những người khác, vẻ mặt của họ đầy khiếp sợ.
Tất nhiên bọn họ biết ma vật cấp Lãnh Chúa nghĩa là gì.
Nghe thấy Tô Mộ hời hợt nói rằng chính hắn đã đánh chết một ma vật cấp Lãnh Chúa, đám người bọn họ đều run lên bần bật, sống lưng lạnh toát.
Một con ma vật cấp Lãnh Chúa tấn công đội vận chuyển, cho dù số lượng người của bọn họ có tăng lên gấp đôi, thì kết quả cũng chỉ có toàn bộ đội quân sẽ bị tiêu diệt.
Nếu không có Tô Mộ, thì bây giờ bọn họ đã trở thành một thi thể rồi!
“Ta đồng ý với yêu cầu của ngươi!” âm thanh của lão pháp sư vang lên.
Lời còn chưa kết thúc, hắn lại tiếp tục bổ sung: “Chỉ cần ngươi có thể giải quyết được những ma vật kia, mang chứng cứ có liên quan đến Tà thần về, ta còn có thể cho ngươi một viên đá ma pháp mà ta đã cất giữ nhiều năm!”
Cùng lúc đó, nhiệm vụ trước mặt Tô Mộ cũng thay đổi.
‘Ngươi có tiếp nhận nhiệm vụ hay không: Điều tra hướng hành động của ma vật, mang manh mối của Tà thần về? Phần thưởng nhiệm vụ: Huân chương Dũng Sĩ phòng tuyến thứ ba, Thuỷ Lao, đá ma pháp Tinh Tiết.’
Phần thưởng thay đổi từ một thành ba, điều này cũng cho thấy độ khó của nhiệm vụ lần này.
“Cứ giao cho ta!”
Không chần chừ thêm nữa, Tô Mộ đã tiếp nhận nhiệm vụ lần này.
“Nhà thám hiểm, ngươi thực sự đã giết chết ma vật cấp Lãnh Chúa kia sao?” Vân Triết vẫn không thể tin được.
“Đúng vậy!” Tô Mộ cười một tiếng, không hề “khiêm tốn” một chút nào.
Vân Triết cười khổ.
Một lát sau, hắn không do dự, ngược lại còn hô to: “Đưa vật tư vào thành!”
Binh lính xung quanh và người Dahl dẫn tới cùng nhau bận rộn.
“Thất lễ rồi, ta phải dùng thư ma pháp để hồi báo tình hình của nơi này về Vương đô!” Lão pháp sư vừa nói xong, loáng một cái đã rời đi.
Mục đích của Tô Mộ đã đạt được, hắn lui sang một bên, suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn nên tiếp tục điều tra hành tung của lũ ma vật, hay là trở về Vương đô trước đây?
Đá bạo kích trong kho tàng vẫn luôn ở trong tâm trí của hắn!
“Thôi quên đi, cứ điều tra trước đã, dù sao phần thưởng của Vương đô cũng không trốn được!”
Rất nhanh, Tô Mộ đã đưa ra sự lựa chọn.
Bây giờ trở về Vương đô, lãng phí quá nhiều thời gian.
Ngay khi hắn đang chuẩn bị ra bên ngoài phòng tuyến thứ ba để điều tra thì đã có mấy người ngăn cản trước mặt hắn.
“Chờ đã!”
Nhìn những NPC tinh anh đứng trước mặt mình, Tô Mộ có thể đoán được bọn họ muốn nói gì, nhưng trên mặt hắn lại lộ ra vẻ mặt “vô tội”.
“Có chuyện gì?”
“Đám người Dương Phong sử dụng trận truyền tống để tìm ngươi, nhưng kết quả không một dấu vết, còn có một thích khách trong đội cũng không rõ tung tích, ngươi có nhìn thấy bọn họ hay không?” Một người hỏi.
“Bọn họ từng tìm ta sao?” Tô Mộ mờ mịt hỏi ngược lại.
“Ngươi đừng giả ngốc nữa, bọn họ không rõ tung tích, nhất định là đã xảy ra chuyện, dọc đường không có ma vật, nhất định là do ngươi ra tay giết chết bọn họ!” Một người khác nói.
Thực lực của đám người Dương Phong không yếu, cho dù có gặp phải một ít ma vật thì bọn họ cũng có khả năng tự bảo vệ mình, không thể biến mất như thế được.
Nhưng nếu Tô Mộ thật sự có đủ năng lực đánh chết ma vật cấp Lãnh Chúa kia thì chơi chết đám người Dương Phong chẳng phải cũng dễ như trở bàn tay hay sao.
Giọng nói của người này rất lớn, hắn cố ý nói cho Vân Triết và Dahl nghe.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn đang cáo buộc Tô Mộ!
“Tên này có vấn đề!”
Đối mặt với sự cáo buộc của người này, Tô Mộ híp mắt lại.
Dựa theo tư duy của một NPC bình thường, chắc chắn bọn họ sẽ không cho rằng hắn sẽ ra tay với đám người Dương Phong.
Bọn họ đều cùng một đội, cho dù hắn có bất hoà với đám người Dương Phong đi chăng nữa, nhưng sao hắn có thể giết chết bọn họ được cơ chứ?
Sở dĩ người này nghĩ như vậy, là bởi vì hắn biết Dương Phong sẽ giết chết Tô Mộ!
Bây giờ đám người Dương Phong lại mất tích, đương nhiên sẽ có liên quan tới hắn rồi.
“Ngươi vu khống, ta có thể kiện ngươi tội phỉ báng người khác đấy!”
Tô Mộ hét về phía người kia, bày ra một bộ dạng “oan uổng”.
“Dọc theo đường đi ta vẫn luôn quét sạch ma vật, căn bản chưa từng gặp những người ngươi đang nói tới. Hơn nữa, sau khi ta tiêu diệt ma vật xong liền trở về đội giao hàng, chuyện này người phụ trách Dahl có thể làm chứng!”
Tô Mộ lên giọng, quay đầu nhìn về phía Dahl đang đứng ở bên cạnh chỉ huy.
Với tư cách là người phụ trách hành động lần này, quyền ngôn luận của Dahl là cực kỳ cao.
Chỉ cần hắn sẵn sàng đứng về phía Tô Mộ, thì lời cáo buộc của người kia sẽ chẳng có tác dụng gì.
“Ta có thể làm chứng, mấy ngày nay Tô huynh vẫn luôn đi theo đại quân.” Dahl nhanh chóng hồi đáp.
“Hơn nữa, ta cũng tin tưởng vào nhân phẩm của Tô huynh, hắn không thể ra tay với đám người Dương Phong được!”
Lời này vừa nói ra, người buộc tội Tô Mộ sắc mặt cũng thay đổi.
“Nhưng mà dọc đường không có ma vật, đám người Dương Phong phải tới phòng tuyến thứ ba từ lâu rồi mới đúng, hiện tại bọn họ lại mất tích, nhất định là do tên này gây ra!”