Toàn Dân Võng Du: Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 351: Ma vật ba mắt.

Chương 351: Ma vật ba mắt.


Lão pháp sư quay lại cười hiền từ với Tô Mộ lộ, rồi vung pháp trượng trong tay.
‘Ngươi nắm giữ kỹ năng: Thuỷ Lao!’
‘Ngươi thu hoạch được đá ma pháp tinh tiết!’
Nắm giữ kỹ năng, đồng thời trên tay Tô Mộ cũng xuất hiện một viên đá ma pháp.
Viên đá ma pháp này có hình bầu dục, bên trong phản chiếu một bầu trời đầy sao óng ánh và lóa mắt.
‘Đá ma pháp tinh tiết: Đây là một mảnh ngôi sao, bên trong ẩn chứa năng lượng ma pháp mạnh mẽ!’
“Đẹp thật, nhưng sử dụng thế nào đây?”
Vuốt ve viên đá ma pháp, Tô Mộ nhíu mày.
Vật phẩm ma pháp mạnh mẽ có phạm vi sử dụng rộng rãi, viên đá ma pháp này thoạt nhìn không đơn giản, mình nên dùng thế nào đây?
Dường như nhìn ra ngờ vực của Tô Mộ, Cam Phu vuốt râu, đáp: “Viên đá ma pháp này khảm trên pháp trượng mạnh mẽ, có thể giúp ngươi được gia tăng kha khá ma lực!”
“Đa tạ!” Nghe thế, Tô Mộ liên tục cảm ơn Cam Phu.
“Trận truyền tống đã chuẩn bị kỹ càng, đủ để truyền tống hai người đến chỗ tường, nếu ngươi đã trở về, vậy xuất phát luôn đi!” Cam Phu tiếp lời.
Họ bố trí truyền tống trận này để đưa Dahl về Vương đô, báo cáo tình hình với Thần Lạc, đúng lúc bây giờ Tô Mộ đã về, vậy có thể quá giang một chuyến rồi.
“Đi thôi!” Dahl cũng ra hiệu cho Tô Mộ: “Vừa khéo cùng ta về báo cáo tình hình luôn!”
“Vậy ta về Vương đô trước!”
Mở trận truyền tống tốn hao không ít, Tô Mộ vui vẻ tiếp nhận.
Mình còn chờ đến kho tàng Vương đô để lấy thưởng nữa chứ!
Khi hai người bước lên trận truyền tống, Cam Phu cũng lẩm bẩm chú ngữ.
Ánh sáng chói lọi mau chóng bao bọc lấy cả hai!

Ngoài phòng tuyến thứ ba.
Một con ma vật chỉ có ba mắt đang chạy nhanh đến.
Sở dĩ không ai biết tung tích số lượng lớn ma vật kia đâu là vì những ma vật ấy đã hiến dâng tính mạng của chúng nó để tẩm bổ cho con ma vật ba mắt này.
Kỳ lạ là con ma vật nọ không chạy về hướng phòng tuyến thứ ba.
Phóng tầm mắt theo hướng nó đang chạy, khu rừng bắt đầu biến mất tăm.
Thay vào đó là một ngọn núi lửa đang sôi sục dung nham!
Tia sáng lóe lên, phía trước Dahl và Tô Mộ xuất hiện một bức tường.
Cho dù trận truyền tống có mạnh mẽ hơn nữa, cũng không thể xuyên qua bức tường này.
“Về rồi đây!”
Dahl nở một nụ cười phấn khích.
Nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp giúp hắn giành được một công lớn, phần thưởng chắc chắn là có rồi.
Tô Mộ lại đứng dưới tường, thử dùng đôi cánh hỏa diễm.
‘Không thể bay được!’
Một nhắc nhở lập tức bắn ra.
Vẻn vẹn chỉ cách một bức tường, khu vực bên ngoài tường này lại có phép tắc không thể chống lại được.
“Là Dahl đại nhân, mau đi báo với tổng chỉ huy!”
Ngay đúng lúc này, binh sĩ trên tường phát hiện ra hai người bên dưới, thả xuống một cái thang dây.
“Leo lên đi!”
Dahl nói với Tô Mộ, dẫn đầu trèo lên phía trên tường.
Tô Mộ không vội vàng lên tường, tiếp tục đối chọi với phép tắc, thử dùng toàn lực lấy ra đôi cánh hỏa diễm.
Một luồng cảm giác vô lực lập tức ập tới.
Phép tắc bên ngoài tường cũng giống như bức tường trước mặt này, không có kẽ hở.
“Tô huynh, đừng ngây ra đó nữa!”
Một âm thanh làm gián đoạn Tô Mộ.
“Đến ngay đây!”
Tô Mộ cũng không rối rắm nữa, leo lên theo thang dây.
Trèo tới phía trên tường thành, trong này binh lính đứng đầy, một đám người bày trận sẵn sàng đón địch.
“Sao lại có nhiều người như vậy?” Dahl cau mày, hỏi một binh lính.
“Bên phía phòng tuyến thứ ba tình hình khẩn cấp, cho nên tổng chỉ huy phái phần lớn binh lực ở Vương đô qua đây.”
“Hả!”
Dahl nghe xong, hơi sửng sốt.
Không bao lâu, một bóng người vội vàng đi tới, đó là Thần Lạc.
“Các ngươi sao lại về rồi? Tình hình như thế nào?”
Thần Lạc thấy Tô Mộ và Dahl, nhíu chặt chân mày.
Dựa theo tốc độ của đội vận chuyển, lúc này phải chưa tới phòng tuyến thứ ba mới đúng.
“Nhiệm vụ hoàn thành rồi, ta truyền tống từ phòng tuyến thứ ba về đây!”
Lời của Dahl làm Thần Lạc mở to mắt, kinh ngạc không nói nên lời.
“Nhiệm vụ hoàn thành rồi?”
Trong giọng nói của Thần Lạc có mấy phần không tin.
Phòng tuyến thứ ba gặp phải ma vật khổng lồ công thành, đội vận chuyển thế mà lại có thể thành công chuyển vật tư tới. Đây quả thật là kỳ tích!
“Đúng vậy, tất cả đều nhờ Tô Mộ huynh!” Dahl gật đầu vô cùng chắc chắn, đẩy hết công lao cho Tô Mộ.
Thần Lạc cũng nhìn Tô Mộ, ánh mắt cực kỳ phức tạp: “Không nghĩ tới ngươi thật sự làm được!”
Câu nói này mang ý tán thưởng.
Thần Lạc còn tưởng rằng Tô Mộ sẽ bị cả đội quân ma vật kéo chân, không nghĩ tới nhà thám hiểm này thế mà thật sự hoàn thành nhiệm vụ!
Lần này không thể dùng “nhìn với cặp mắt khác xưa” để hình dung rồi.
“Tình hình ở phòng tuyến thứ ba bây giờ thế nào rồi?” Thần Lạc lại lên tiếng lần nữa.
“Trước mắt đã ổn định lại rồi, đám ma vật kia cũng đã rút lui toàn bộ!” Dahl trả lời.
Nghe đến đây, sắc mặt Thần Lạc thả lỏng hơn nhiều, cả người thở phào nhẹ nhõm.
“Có điều theo như Tô huynh nói, lần này ma vật công thành, có liên quan đến Tà thần.”
Dahl tiếp tục nói, sắc mặt Thần Lạc trở nên trắng bệch.
“Ngươi nói đám ma vật kia bị Tà thần điều khiển?” Hắn chợt nhìn Tô Mộ, gần như là gào lên.
“Đúng thế!” Tô Mộ gật đầu quả quyết.
Sắc mặt Thần Lạc lại càng khó coi hơn.
“Chuyện này ta muốn báo cáo với nghị viện ngay lập tức, đi chuẩn bị trận truyền tống!” Thần Lạc nói với một binh lính bên cạnh.
Người đó lập tức bắt đầu thực hiện.
Nhìn thấy vẻ thất thố của tổng chỉ huy, Tô Mộ nheo mắt.
So sự hiểu biết về Tà thần, đám NPC này chắc chắn càng biết nhiều hơn mình.
“Thần Lạc đại nhân, Tà thần rốt cuộc là tồn tại thế nào?”
“Điều này!”
Thần Lạc rõ ràng bị câu hỏi của Tô Mộ làm khó rồi, ngây ra một lát, mới lên tiếng: “Rất khó giải thích, đợi sau khi ngươi có đủ thực lực, tự nhiên sẽ biết thôi!”
“À!” Tô Mộ bĩu bĩu môi.
Câu trả lời này chỉ là cho có lệ.
Tồn tại có thể làm vị tổng chỉ huy này giấu kín như vậy, thì chắc chắn hiện tại mình cũng không đối phó được.
“Còn chuyện vị Tà thần kia để lại ấn ký trên người mình, tuyệt đối không thể để cho người khác biết được!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất