Chương 354: Bóng của Ma Đô
“Cũng có thể thuận đường giết thêm một số ma vật!”
Trên đường bay, Tô Mộ cũng không bỏ qua những ma vật phía bên dưới.
So với vật phẩm cao giai trong tay mình, vật phẩm những ma vật thấp giai này rơi ra lại có thị trường hơn.
Cứ như vậy, Tô Mộ xử lý ma vật suốt cả quãng đường bay về hướng thành Tiếu Nguyệt.
Có được thắt lưng trữ đồ của đám người Dương Phong rơi ra, bây giờ hắn hoàn toàn không thiếu thanh vật phẩm.
...
Trung tâm Vương đô.
Một cụ già để đầu đinh màu trắng, trên mặt đầy các nếp nhăn đang đứng trước một tấm gương.
Mặc dù cụ già này nhìn vào có vẻ già yếu nhưng trên người hắn lại toả ra một luồng sức mạnh to lớn.
Đột nhiên, tấm gương đó xảy ra sự biến hóa.
Mặt kính chuyển động như nước gợn sóng vậy, rất nhanh lại khôi phục lại sự tĩnh lặng.
Nhưng có điều không giống là hình ảnh phản chiếu của cụ già trong gương đã biến thành một người khác.
Đó là một ảo ảnh, không nhìn thấy rõ được dáng vẻ của hắn.
“Đại nhân!”
Cụ già hành lễ với ảo ảnh trong gương.
“Có chuyện gì không?” Giọng nói của ảo ảnh vang lên, đem lại cho người khác một cảm giác hư vô.
Cụ già không cảm thấy kỳ lạ với giọng nói này, cung kính trả lời: “Phòng tuyến thứ ba đã phát hiện ra tung tích của một vị Tà thần nào đó!”
Không khí đột nhiên trở nên im lặng.
Qua một hồi lâu, giọng nói của ảo ảnh mới vang lên: “Tà thần ra tay, tất có nguyên do, hãy làm rõ mọi chuyện!”
Nói xong, tấm gương kia lại lần nữa xuất hiện đường gợn sóng.
Sau khi đường gợn sóng tĩnh lặng trở lại, gương lại biến trở về hình ảnh phản chiếu của cụ già, bên trong cặp mắt kia lộ ra vẻ thâm thúy.
...
Thế giới thực tế.
Năm người đang tụ tập ở một chỗ trong công viên.
Năm người này mặc dù đều đang mặc trang phục hiện đại nhưng cử chỉ hành động lại có hơi khác thường.
Nhưng vào thời đại hiện nay, trong công viên từ lâu đã không còn thấy bao nhiêu người nữa, dĩ nhiên cũng sẽ không có ai để ý đến hành động của bọn họ.
“Thiếu chủ đã ra lệnh, nhất định phải tìm cho ra người tên là Tô Mộ kia, đem tinh thể của hắn về cho thiếu chủ!” Có một người lên tiếng nói.
“Thế giới này rất lớn, chúng ta phải hành động thế nào đây?” Lập tức có người hỏi.
Người lên tiếng đầu tiên nở một nụ cười, trong tay hiện ra mấy viên bảo thạch sáng chói: “Thiếu chủ đã nói, có thể vận dụng bí pháp!”
Không đợi những người khác lên tiếng, bảo thạch trong tay người này phát ra ánh sáng chói mắt.
Dưới sự can thiệp của một sức mạnh nào đó, một hình ảnh xuất hiện ở trước mắt của năm người.
Đó là bóng của một đô thị phồn hoa!
Hình ảnh chợt lóe lên, mấy viên bảo thạch kia cũng mất đi độ sáng bóng vốn có.
“Mục tiêu mà chúng ta cần tìm đang ở trong thành phố này!”
“Theo như tìm hiểu, thành phố này có lẽ tên là Ma Đô, đây là một thành phố thuộc hạng nhất nhì của cái thế giới này, muốn tìm một người, e rằng không dễ dàng như vậy!”
“Cứ đi đến Ma Đô trước, sau đó sử dụng bí pháp chia nhau ra tiến hành tìm kiếm!”
Năm người bắt đầu thảo luận, rất nhanh chóng đã thống nhất được ý kiến.
Bọn họ vừa mới đến thế giới này, chỉ có một vài hiểu biết đơn giản về nơi này, muốn dựa vào phương pháp bình thường để tìm người là không thể nào.
Tuy nhiên ‘Bí pháp’ mà bọn họ sở hữu rất hiển nhiên là cực kỳ có ích.
Năm người cũng di chuyển ngay lập tức, đi đến Ma Đô!
Tô Mộ không biết trong hiện thực mình đã bị người ta để mắt tới.
Dưới bóng đêm, đôi cánh hỏa diễm sau lưng hắn sáng lóa khác thường.
Dưới sự hỗ trợ của lượng mana, tốc độ bay của hắn càng nhanh hơn, đến cả mắt thường cũng không phân biệt nổi.
Khu vực thành Tiếu Nguyệt, không ít người chơi đang cày quái trong rừng.
“Mau nhìn đi, có sao băng kìa!”
“Mẹ kiếp, trong thế giới game này cũng có sao băng sao?”
“Tranh thủ cầu nguyện đi!”
Vài người chơi ngẩng đầu nhìn lên không trung, đúng lúc trông thấy Tô Mộ đang bay nhanh qua, họ đều cho rằng đó là sao băng.
Nhiều người còn chắp tay trước ngực, ước một điều.
Tô Mộ đang bay trên không trung, không chú ý tới hành động của những người bên dưới.
Sau khi tới gần thành Tiếu Nguyệt, hắn không gióng trống khua chiêng bay vào thành, mà lập tức sử dụng Chớp Nhoáng ngay trên không.
Điểm cuối cùng của Chớp Nhoáng không phải ở nơi khác, mà chính là giữa cửa hàng của hắn.
“Không có ai à?”
Có lẽ vì đã quá trễ, cửa hàng vô cùng vắng vẻ, chẳng có lấy một bóng người.
Tô Mộ rảo bước vào, cũng hiểu vì sao không có ai đến.
Tất cả quầy hàng trống rỗng, đến một vật cũng không còn!
“Năng lực mua hàng của những người này ghê thật nhỉ!”
Những bộ trang phục đắt tiền đều đã bán hết, điều này khiến Tô Mộ hơi bất ngờ.
Tới nhà kho, bên trong đã chất đầy đồng vàng.
“Đủ rồi!”
Tô Mộ thu sạch những đồng vàng, khóe môi hơi nhướng lên.
Thay vì vội vã bổ sung hàng, hắn lấy ra những đá quý ma pháp trong thanh vật phẩm của mình.
“Thử xem, liệu có thể mang những vật này về không!”
Nắm chặt đá quý ma pháp, Tô Mộ quyết định rời khỏi game.
Hình ảnh chợt lóe, hắn đi tới không gian nội bộ của thủy tinh.
Tô Mộ vội mở hai tay ra.
“Thật sự được ư?”
Sau khi nhìn mấy viên đá quý ma pháp trong tay, Tô Mộ không khỏi hô to.
Bảo thạch là vật phẩm trong thế giới game mà có thể được mình đưa đến thủy tinh Thần Đồ, vậy chắc chắn có thể mang về hiện thực.
“Quay về hiện thực!”
Nắm chặt bảo thạch, Tô Mộ rời khỏi thủy tinh.
Quay lại biệt thự, cảm giác truyền đến tay khiến vẻ mặt Tô Mộ càng hưng phấn hơn.
Không giống với Quyền Trượng Pháp Thần ràng buộc linh hồn, những đá quý ma pháp được mang về hiện thực hoàn toàn có thể coi là một cột mốc quan trọng!
“Xem ra, có lẽ ta có thể mang hầu hết đồ vật về thực tế rồi!”
“Ngày mai lại làm thử xem sao!”
Kìm lại sự manh động của mình, Tô Mộ đặt đá quý ma pháp trong tay lên bàn.
Khoảng thời gian qua luôn sống trong game, quả thật làm mình thấy mỏi mệt quá.
“Hay là ra ngoài ăn một bữa?”
Cơn đói kéo tới, Tô Mộ thật sự hơi nhung nhớ đồ ăn phong phú của hiện đại.