Toàn Dân Võng Du: Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 355: Ăn đồ nướng.

Chương 355: Ăn đồ nướng.


Tìm được một bộ đồ màu đen trong tủ quần áo, Tô Mộ cầm mấy chồng tiền mặt, rồi sử dụng luôn Chớp Nhoáng rời khỏi biệt thự.
Nhờ khả năng hiện tại của hắn, hắn nhanh chóng đi tới khu vực phồn hoa của Ma Đô.
“Không hổ là thành phố không có ban đêm!”
Dù ở thời đại ngày nay, Ma Đô về đêm vẫn xa hoa truỵ lạc như ngày nào.
So với thế giới game của Thần Đồ, hiện thực vẫn là nơi tuyệt vời để nhiều người thư giãn.
Tô Mộ đi tới một nhà hàng trông cực kỳ cao cấp.
“Tiên sinh, bên chúng ta chỉ nhận trả bằng đồng vàng Thần Đồ.”
Vừa định đi vào, một nhân viên phục vụ khôi ngô ngăn Tô Mộ lại.
“Hả!”
Trái lại, Tô Mộ khá bất ngờ với câu này.
Hắn không biết đồng vàng Thần Đồ hiện đã trở thành tiền tệ thông dụng của thế giới rồi.
Dù đô la nước Phiêu Lượng đã là từng thống trị một thời, bây giờ giá trị cũng rớt xuống nghìn trượng.
“Phải chi trả thế nào?” Tô Mộ hỏi.
“Trước khi chi tiêu, ngươi cần gửi một trăm đồng vàng qua hệ thống tin nhắn cho nhân viên được chỉ định của chúng ta, thế thì ngươi mới có thể vào nhà hàng của chúng ta được!” Nhân viên phục vụ kiên nhẫn giải thích.
Sắc mặt Tô Mộ cứng đờ, hắn không thốt nên lời.
Nhân viên phục vụ thấy thế cũng không bất ngờ.
Một trăm đồng vàng không phải số lượng nhỏ, quan sát cách ăn mặc của Tô Mộ, có vẻ hắn không thể trả nổi.
Nhân viên phục vụ không biết người trước mắt hắn chính là một triệu phú hàng thật giá thật trong thế giới Thần Đồ.
Sở dĩ Tô Mộ khó xử là vì cần gửi qua hệ thống tin nhắn.
Chỉ cần đồng vàng được gửi qua hệ thống tin nhắn, thân phận của mình chắc chắn sẽ lộ tẩy.
“Đổi quán khác vậy!”
Nhếch môi, Tô Mộ quay bước đi.
Những gì nhân viên phục vụ nói giúp mình nhận ra được một điều: Trật tự thế giới hiện thực đã thay đổi trời long đất lở.
Không chỉ Hoa quốc, các quốc gia khác trên thế giới đều như thế.
Dưới tác động của quy tắc game, trật tự mới toanh sẽ được thành lập.
“Trong tương lai, thế giới nhất định sẽ bị tranh giành bởi các thế lực của những công hội lớn đứng đầu!”
“Không tài nào tránh khỏi điều này!”
Lòng Tô Mộ như gương sáng.
Mọi thứ trong Thần Đồ có thể mang được về hiện thực.
Đến khi có đủ người chơi mạnh trong game, cuộc chiến tranh đoạt sẽ bắt đầu.
“Cứ để những người kia xưng vương xưng bá đi, còn ta ắt sẽ trở thành tồn tại mà họ không tài nào vượt qua!”
Tô Mộ đút hai tay vào túi quần, lững thững bước trên đường phố Ma Đô, trong lòng hoàn toàn không xem những công hội lớn kia ra gì.
Dẫu cho họ phát triển thì đã sao?
Thế lực lớn hơn nữa cũng không mạnh bằng mình!
“Đồ nướng đây, rất rẻ!”
Đi tiếp, một tiếng gào to vang lên.
Đó là một quầy hàng lớn, đôi vợ chồng trung niên đang bận rộn làm việc.
Vốn dĩ không được phép bày quầy ở khu Ma Đô sầm uất này, nhưng các bộ môn liên quan hình như không màng quản lý.
Ngửi được mùi đồ nướng, Tô Mộ rảo bước tới.
“Ông chủ, lấy tiền không?”
“Coi ngươi nói kìa, tiền thì phải lấy chứ!”
Ông chủ cười tủm tỉm đáp.
Tô Mộ lấy hết tiền mình mang theo: “Số tiền này là của ngươi hết, cứ tha hồ lên món cho ta đi!”
“Được rồi!”
Nếu là trước đó, nhìn thấy hai xấp tiền, ông chủ chắc chắn sẽ giật mình, nhưng bây giờ lại tỏ ra bình tĩnh.
Chỉ chốc lát, đồ nướng thơm ngào ngạt cũng được ông chủ bưng lên.
“Ngươi hiểu cho, hiện tại giá cả đã khác rồi!”
Đồ nướng không ít, nhưng cũng không tính là nhiều, ông chủ giải thích với vẻ hơi áy náy.
“Ta hiểu mà!”
Tô Mộ khoát tay, cầm lấy một chai bia bắt đầu ăn như gió cuốn.
Đèn nê ông ven đường muôn màu muôn vẻ.
Đây là lần đầu hắn ngồi trên đường cái Ma Đô ăn đồ nướng.
Trên đường, thỉnh thoảng có những cô nàng xinh đẹp đi ngang qua, theo bên cạnh đều là những người đàn ông trông có vẻ lắm tiền hoặc là những anh chàng đẹp trai.
Ngay khi Tô Mộ ăn lưng lửng, một cô gái trẻ trung xinh đẹp đột nhiên đi tới.
“Chào anh đẹp trai, ta có thể ngồi đây không?”
Người cô gái tỏa ra một mùi thơm, và tiếng nói của nàng cũng mang chút mềm mại.
Không đợi Tô Mộ trả lời, nàng đã ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Tô Mộ liếc nhìn cô gái nọ, tỏ ra lạnh nhạt.
Cô gái này giống như mình, mặc quần áo màu đen, gương mặt xinh đẹp kia có một khí chất đặc thù.
Tô Mộ ngửi được một mùi nguy hiểm thoảng qua.
“Hình như ta không biết ngươi!”
“Vậy ngươi không muốn làm quen với ta sao?”
Cô gái có vẻ khá hoạt bát, đôi mắt của nàng như có một nét quyến rũ mê hoặc.
Còn nàng dường như cực kỳ tự tin về sức hấp dẫn của mình.
“Không muốn!”
Nhưng Tô Mộ lại làm cho cô gái lập tức sửng sốt.
Trong phút chốc, bầu không khí trở nên hơi lúng túng.
Tô Mộ không đoái hoài đến cô gái, mà cầm lấy một xiên nướng và bắt đầu ăn.
Xiên nướng khá cay, Tô Mộ uống đầy một ngụm bia, rồi thỏa mãn ợ một cái.
Cô gái chứng kiến cảnh này thì nhíu chặt mày, sẵng giọng: “Cái tên này, đúng là không biết bắt thính gì cả.”
Tô Mộ vẫn không trả lời.
“Hừ!” Cô gái rõ ràng khá tức giận, đứng bật dậy.
Đúng lúc này, mấy gã đàn ông trông có vẻ đã say khướt đi ngang qua.
Cô gái nọ nhìn mấy gã đó, khóe miệng hơi cong lên.
Đôi mắt nàng nhìn đám ma men kia đột nhiên lóe lên.
Giây sau, mấy gã say rượu chừng như bị sức mạnh nào đó dụ dỗ, quay đầu nhìn về phía cô gái.
“Khà khà, người đẹp!”
Mấy gã say xỉn cười bỉ ổi và đi tới chỗ cô gái.
“Mấy người muốn làm gì?”
Cô gái vội ra vẻ hốt hoảng.
“Người đẹp, uống với bọn ta một ly đi!” Một gã say mèm vươn tay chộp lấy cánh tay cô gái.
Cô gái hoa dung thất sắc, bỗng nhiên lùi lại, đâm vào người Tô Mộ.
Hình như nàng nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, bắt lấy cánh tay Tô Mộ, van nài: “Anh đẹp trai à, ngươi giúp ta với!”
Ngữ điệu quyến rũ đó thật sự khiến đàn ông không thể kìm được.
“Đây là kịch bản nát gì vậy?”
Tô Mộ thầm bật cười đầy khinh thường.
Nếu là những người khác, chắc chắn sẽ phải ngẩn ngơ trước tài diễn xuất của cô gái này rồi sau đó sẽ diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân thôi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất