Chương 362: Cự Nham Thạch Quái.
Lôi Quang giáng xuống, thân hình của Thạch Quái đổ sập xuống.
‘Ngươi đã giết chết Cự Nham Thạch Quái, có được một nghìn điểm kinh nghiệm!’
Tin nhắc nhở hiện ra, Tô Mộ đi tới bên thi thể của Thạch Quái.
‘Ngươi có được nguyên tố Hoả!’
Một khối tinh thể có hình dáng ngọn lửa xuất hiện trên tay của Tô Mộ.
“Món đồ này hẳn là có thể đút cho bảo thạch Tro Tàn!”
Tô Mộ cất nguyên tố Hoả vào, một lần nữa bay lên.
Dựa vào công kích ma pháp hiện tại của mình, một phát Băng Sương Phong Bạo cũng đủ để xử lý hết Cự Nham Thạch Quái cả một vùng.
“Băng Sương Phong Bạo!”
“Băng Sương Phong Bạo!”
Bay quang bằng đôi cánh hoả diễm, Tô Mộ kiểm soát khoảng cách, không ngừng sử dụng kỹ năng Phong Bạo.
Chỉ chốc lát, khắp cả ngọn núi lửa đều nổi lên Băng Sương.
“Nếu ta không ngừng thi triển Băng Sương Phong Bạo, có thể biến ngọn núi lửa này thành ngọn núi tuyết không nhỉ?” Tô Mộ đột nhiên nảy ra một suy nghĩ trong đầu.
Tuy nhiên, chút sức mạnh Băng Sương này của mình so với năng lượng của núi lửa đang ẩn chứa vẫn còn kém xa.
‘Ngươi đã giết chết Cự Nham Thạch Quái, có được một nghìn điểm kinh nghiệm!’
‘Thông qua Hào Quang Của Pháp Thần có được 1 điểm trí lực!’
‘Ngươi đã giết chết Cự Nham Thạch Quái, có được một nghìn điểm kinh nghiệm!’
‘Thông qua Thân Thể Bất Diệt có được 1 điểm thể chất!’
...
Băng Sương Phong Bạo không ngừng tàn sát, những Thạch Quái xung quanh núi lửa từng con một nối tiếp nhau gục ngã.
‘Chúc mừng ngươi đã thăng cấp, có được 80 điểm thuộc tính có thể phân phối!’
Điểm kinh nghiệm cực lớn đã giúp cho Tô Mộ trực tiếp thăng lên một cấp.
“Vẫn là giết quái cao cấp quái sướng nha!”
Tô Mộ nhìn thoáng qua tình hình kích hoạt của ba kỹ năng bị động.
Gần hai trăm con ma vật, Hào Quang Của Pháp Thần đã kích hoạt được ba mươi lần, Thân Thể Bất Diệt đã kích hoạt được hai mươi bảy lần, Sức Mạnh Của Chiến Thần đã kích hoạt được mười chín lần.
Về tổng thể xác suất kích hoạt vẫn là khá cao.
“Nhặt đồ!”
Sở hữu được kỹ năng bay lượn, tốc độ quét dọn chiến trường của Tô Mộ cũng trở nên nhanh hơn.
Ngoại trừ một vài trang bị ngũ giai, nguyên tố Hoả tổng cộng chỉ rơi ra có mười mấy cái.
“Giờ nên làm gì đây?”
Những ma vật xung quanh ngọn núi lửa chỉ trong chớp mắt đã bị xử lý sạch sẽ, Tô Mộ bay lên phía trên miệng núi lửa, hắn gãi đầu.
Mình bay mất ba ngày ba đêm để đến được chỗ này, kết quả chỉ tốn có vài phút để giết quái?
Chỉ có bấy nhiêu nguyên tố Hoả, rất hiển nhiên là không có cách nào kích hoạt bảo thạch Tro Tàn lần nữa!
“Đến cái thôn kia xem thử, nhất định sẽ có biện pháp gì đó để tiến vào phía bên dưới của ngọn núi lửa!”
Ánh mắt của Tô Mộ nhìn về hướng thôn vừa rồi.
Lúc đầu hắn cho rằng sau khi hắn đánh chết những con thạch quái kia chắc là sẽ rơi ra mấy món đồ giống như chìa khóa phó bản, nhưng bây giờ nhìn lại, chỗ này còn phức tạp hơn hắn nghĩ.
Từ đây, có thể thấy sự xuất hiện của thôn kia rất khả nghi.
Tô Mộ vừa đi về phía thôn vừa thêm điểm.
Sau khi lên ngũ giai, mỗi khi thăng một cấp cần đến 80 điểm thuộc tính, hắn chia đôi điểm thêm vào nhanh nhẹn và tinh thần, mỗi thuộc tính một nửa.
Mở giao diện thuộc tính ra.
Người chơi: Tô Mộ
Cấp bậc: Cấp 2 ngũ giai (80000/130000 )
HP: 95480
MP: 196400
Công kích vật lý cận chiến: 6000
Công kích ma pháp: 22214
Phòng ngự vật lý: 8548
Phòng ngự ma pháp: 8240
Bạo kích ma pháp: 10%
Bạo kích vật lý: 5%
Thuộc tính: Sức mạnh 2900, thể chất 2924 (+1700 ), nhanh nhẹn 1356, tinh thần 2330 (+2580 ), trí lực 3382 (+1900 )
Sức mạnh và thể chất sắp phải đột phá mốc quan trọng ba nghìn điểm, trị số tinh thần cũng không thấp, trí lực lại càng trước sau như một nhận vị trí quan trọng nhất.
Để so sánh thì thuộc tính duy nhất kéo chân là nhanh nhẹn rồi.
“Cho dù không được cấp Thần, chỉ cần có thể tăng kỹ năng nhanh nhẹn lên thôi cũng được!”
Yêu cầu của Tô Mộ thấp xuống.
Nhưng nói cho cùng thì kỹ năng cấp Thần làm gì có chuyện dễ đạt được như vậy?
Lúc còn đang ôm suy nghĩ này, hắn bay đến cái thôn trên không kia.
Tô Mộ thu hồi Đôi cánh hỏa diễm, Chớp Nhoáng đến bên ngoài thôn.
Cả thôn bị cây cối khổng lồ bao quanh.
Cửa vào thôn là một thang dây được treo ngược lên.
Bên cạnh thang dây là hai cây to, có hai người đeo cung tên đang đứng canh gác.
Tô Mộ sải bước đi tới, đồng thời hô lớn: “Có ai không?”
“Ai?”
Người trên cây lấy cung tên ra trước tiên, nhắm ngay Tô Mộ.
Tô Mộ giơ cao hai tay, ý bảo chính mình không có lòng thù địch, tiếp tục hô lớn: “Ta đến từ thành Diệu Nhật!”
Ba chữ thành Diệu Nhật khiến cho hai cung tiễn thủ thu hồi lòng thù địch.
Một người trong đó thả thang dây xuống.
Tô Mộ bò lên theo thang dây, một thôn xóm được xây dựng trên tàng cây đập vào mắt hắn.
“Ngươi đến từ thành Diệu Nhật?” Cung tiễn thủ vừa nãy thả thang dây xuống hỏi lại một lần nữa.
“Đúng vậy! “ Tô Mộ mỉm cười trả lời.
“Đi theo ta!” Cung tiễn thủ xem xét Tô Mộ mấy lần, ra hiệu.
Tô Mộ đi theo phía sau hắn, bước lên một cây cầu được làm từ dây leo.
Khắp nơi trong thôn đều là cầu dây leo giống như vậy, dẫm lên trên còn rất chắc chắn.
Bên cạnh đó, còn có không ít đứa trẻ nhìn qua rất nhỏ tuổi nắm dây đại thụ leo lên, vui vẻ đung đưa tới lui ở bốn phía.
Sau khi phát hiện Tô Mộ đến, những đứa trẻ này đều lộ ra vẻ mặt tò mò.
Tô Mộ vẫy tay với bọn chúng, từ đầu đến cuối vẫn luôn nở nụ cười.
“Đến rồi!”
Sau khi đi xuyên qua một cầu dây leo, cung tiễn thủ dẫn Tô Mộ đi đến trước một hốc cây.
“Khách quý, mời vào!”
Đang lúc Tô Mộ vẫn còn do dự xem có nên đi vào hay không, giọng nói của một người lớn tuổi đã vang lên từ bên trong.
Tô Mộ mím môi, bước vào bên trong hốc cây.
Bên trong hơi tối, nhưng xuyên qua phía trên hốc cây có ánh nắng, tầm nhìn cũng không thấp.
Một ông cụ ngồi trên chiếc ghế gỗ, nhìn hắn mỉm cười.
“Xin chào, ta là nhà thám hiểm đến từ thành Diệu Nhật.” Tô Mộ tự giới thiệu mình.
“Chỗ này là thôn của ta, ta là Kunk!” Ông cụ cũng giới thiệu.