Chương 372: Suy đoán của Tô Mộ.
Bất kể những người đó nhìn từ phương diện nào, cũng không thể là người của thế giới bên mình.
Còn có “Cướp đoạt tinh thể” trong miệng người kia, chỉ e chính là giết chết tinh thể nguyên bản chủ nhân, lấy được tư cách tiến vào game của người nọ.
“Nói cách khác, game đã từng mở ra, cũng có những người khác tham dự, nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó, bọn họ bị giữ lại trong game, vì thế sinh sôi nảy nở ra những thứ NPC này?”
Tô Mộ tiếp tục đi sâu theo suy nghĩ của mình.
“Có điều không có rất nhiều NPC biết thông tin này!”
“Nhưng những người NPC truyền thừa chắc chắn biết!”
Càng suy nghĩ, đầu Tô Mộ càng đau dữ dội.
Những NPC biết hết tất cả mọi chuyện kia sẽ không nói với người chơi.
Một khi họ nói ra “bí mật”, họ sẽ bị nuốt chửng bởi pháp tắc trong thế giới này.
Giống như “người sống lại” trong thực tế.
“Tất cả mọi thứ trong game có thể mang về hiện thực?”
“Vậy có phải nói, quy tắc của game sẽ nuốt chửng thực tế không?”
Khi game vừa bắt đầu đã có người từng nhắc đến suy đoán này, không phải là một thứ gì đó mới nữa rồi.
Kết hợp với câu thứ hai của Kunk, Tô Mộ đã đại khái hiểu được mục đích của những “người sống lại”.
Trên thần tọa, người bình thường cũng có thể đăng quang!
Điều này cho thấy tất cả mọi người có cơ hội đặt chân lên “Thần tọa” đó.
Mà đây cũng là chủ đề mà game Thần Đồ khi xuất hiện đã nói cho mọi người biết.
Thành thần!
Nhưng ngoại trừ nói cho người chơi biết chơi game có thể “thành thần”, tất cả những thứ còn lại cũng không đề cập tới.
Cho dù mình đã đi ra ngoài tường, nhưng đối với chuyện “làm thế nào thành thần”, hắn vẫn không tìm thấy đầu mối như cũ.
“Những người sống lại chắc chắn biết cách để ‘thành Thần’ bởi vì trước đây họ đã trải qua rồi!”
Nghĩ thông suốt điểm này, Tô Mộ cảm nhận được có một vòng xoáy thật lớn đang hút mình vào trong đó.
Có rất nhiều câu hỏi nổi lên nhưng không có được trả lời.
Ví dụ, có bao nhiêu vị diện tồn tại “người sống lại”?
Những người đó biết bao nhiêu về game?
Tại sao game lại mở ra thêm lần nữa?
Tồn tại “thành thần” trong game trước đây, bây giờ có phải thực sự là “thần” trong game không?
Giống như Tà thần muốn đưa mình vào chỗ chết kia.
Rõ ràng hắn đã bị hạn chế trong game.
Nếu ngay cả các thần cũng sẽ bị hạn chế, thì thành Thần có ý nghĩa gì?
“Quá phức tạp nhỉ?”
Tô Mộ càng nghĩ nhiều, đầu óc cũng ngày càng đau.
Hai câu nói mà Kunk để lại quả thật có thể khiến người ta liên tưởng vô hạn.
“Quên đi, không nghĩ nữa, đi bước nào hay bước đó đi!”
Tô Mộ hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, ổn định lại tâm tình của mình.
Hắn quay người đi ra khỏi nhà trên cây.
“Thằng nhãi này, ngươi làm gì thôn trưởng rồi hả?”
Mấy người lập tức xông tới vây quanh.
Có thể thấy, những người này vẫn cực kỳ kính trọng Kunk.
Tô Mộ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, mở ra đôi cánh hỏa diễm sau lưng.
Bỏ qua những “thổ dân” này, cả người hắn bay lên trời, đi về hướng Vương đô.
Kunk dùng mạng nói ra tin tức, mình cũng sẽ không làm khó những người khác trong thôn.
Cuộc giao dịch này vẫn tính là công bằng.
“Trong thực tế chắc sẽ xuất hiện rất nhiều ‘người sống lại’, bọn chúng nhất định sẽ ra tay với những người chơi thực lực khá mạnh kia, thu hoạch tinh thể của bọn họ.”
“E là đã có người đã theo dõi ta rồi!”
Lượng mana lại được tăng thêm nhiều, tốc độ bay của đôi cánh hỏa diễm cũng được gia tăng, Tô Mộ không có chút do dự, bay thẳng về phía Vương đô.
Sau khi làm rõ thân phận của “người sống lại”, trước mắt hắn chỉ có một tính toán.
Tìm “người sống lại” trong thực tế, cạy ra những bí mật về “game Thần Đồ” từ miệng của họ.
Về phần nên cạy như thế nào?
Lại giống như Kunk, mọi người đều có điểm yếu của mình.
Chỉ cần mình hắn tóm được điểm yếu của những “người sống lại”, mặc dù sẽ bị quy tắc nuốt chửng, bọn họ cũng nhất định sẽ nói ra chuyện mình muốn biết!
“Đương nhiên, chuyện này cũng không thể vội vàng.”
“Ta phải đảm bảo thực lực của mình càng ngày càng mạnh!”
Dưới tốc độ bay tối đa, ánh mắt Tô Mộ dần dần thâm thúy.
Mặc dù đã sớm biết game Thần Đồ không đơn giản, nhưng game này vẫn phức tạp vượt quá dự đoán của mình.
Trong lòng hắn lại nảy ra một ý nghĩ cực kỳ đáng sợ.
Cái gọi là “thành Thần”, có lẽ chỉ là một vỏ bọc!
Ý nghĩ này không thể nghiên cứu sâu.
Càng nghĩ kỹ, luồng khí lạnh sởn tóc gáy kia lại càng mãnh liệt!
...
Thế giới thực.
Một chiếc máy bay dừng lại ở sân bay Ma Đô.
Sân bay lớn như vậy chỉ còn lại một số lượng nhỏ nhân viên, hệ thống giám sát cũng bị tê liệt một nửa.
Sau khi game Thần Đồ xuất hiện, người “đi làm” tự nhiên ngày càng ít đi.
Vì duy trì vận chuyển bình thường, Hoa quốc điều động không ít công nhân viên, coi như có thể miễn cưỡng duy trì.
Nhưng khi người chơi có thể ở lại game Thần Đồ trong thời gian dài hơn và lâu hơn, “cột” chống đỡ tất cả điều này sẽ mãi sụp đổ.
Trên máy bay lũ lượt có không ít người xuống.
Nhưng so với sân bay Ma Đô phồn hoa ngày xưa, những người này thật sự vẫn quá ít.
Trong những người này, có mấy người hành tung hơi kỳ dị.
Sau khi họ xuống máy bay, lập tức đi đến một góc hẻo lánh.
“Mục tiêu ở ngay chỗ này, mỗi người lấy một viên ma thạch, khi cảm ứng được người có ma lực mạnh mẽ, ma thạch sẽ sinh ra phản ứng.” Một người mở miệng nói, đồng thời lấy ra bốn viên tinh thể hình cầu to bằng bàn tay.
“Nhớ kỹ, tinh thể của tên kia là của thiếu chủ, một khi phát hiện, đừng có ai hành động thiếu suy nghĩ cho ta!” Người đàn ông nhấn mạnh một lần nữa.
“Hiểu rồi!” Bốn người còn lại cùng đáp.
Sau đó, họ tản ra các lối ra khác nhau.
...
Thành Diệu Nhật, ngoài cửa thành.
Lev ngồi trên một chiếc xe cơ khí giống như một con cua.
Bên cạnh hắn là một nhóm 5 người.
Vừa đúng năm chức nghiệp, phân phối hết sức hợp lý.
Đợi một hồi, trong thành có một mỹ nữ mặc trang phục pháp sư tiến đến.
Bên cạnh người đẹp có ba người đi theo.
Ba người đều mặc trang phục thích khách, mỗi người đều tản ra sát ý nhàn nhạt.
Lev nhìn mỹ nữ pháp sư kia, gương mặt lộ ra vẻ ao ước nói không nên lời.
“Đi thôi!”.