Chương 371: Nhà thám hiểm trước kia!
Gương mặt bọn họ đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Nhà thám hiểm, mọi chuyện đều là lỗi của ta, là ta bị lợi ích che mờ lý trí, là mắt ta mù rồi, không liên quan đến người khác!”
Kunk đột nhiên quỳ trên đất, hô to về phía Tô Mộ.
“Thôn trưởng!”
“Quỳ hắn làm gì, cùng lắm thì liều mạng với tên này!”
“Đúng vậy, chúng ta trấn thủ những khoáng thạch kia lâu như vậy, không thể có lợi cho hắn uổng phí được!”
Mắt thấy thôn trưởng quỳ trên mặt đất, người khác đồng loạt phát ra tiếng hô
Cho dù bọn họ biết sự mạnh mẽ của Tô Mộ, nhưng bọn họ vẫn có tôn nghiêm.
“Các ngươi im miệng hết cho ta!”
Kunk phát ra tiếng gào rống.
Thân là người đứng đầu một thôn, hắn có cảm tình sâu nặng với thôn làng này.
“Ta hi vọng có thể bàn bạc với ngươi, ta có thể nói với ngươi một vài bí mật liên quan đến thế giới này.”
Kunk quỳ trên mặt đất, gương mặt xanh xao không chút màu máu.
Tô Mộ xoay vần giữa trời, sát ý trong ánh mắt không giảm đi chút nào.
Nơi này chính là bên ngoài tường, mình ra tay với NPC sẽ không có bất cứ sự can thiệp nào.
Bắt đầu từ lúc Kunk dẫn mình tiến vào mê cung kia, lòng thù địch của lão già này với mình đã rất rõ ràng.
Giết chết hắn, trong lòng Tô Mộ không chút cảm giác nặng nề nào.
Về phần mình cướp đi khoáng thạch vốn dĩ thuộc về những thôn dân này, càng là lời nói vô căn cứ.
Cho dù không có con ma vật cấp Vương kia, với chiến lực của thôn làng này, đám tiểu quái tinh anh kia cũng không thể diệt sạch, đừng nói đến khai thác khoáng thạch trong hồ dung nham.
“Nếu thứ ngươi nói ra có thể khiến ta hài lòng, ta có thể buông tha cho bọn họ!”
Có điều Tô Mộ lại hứng thú với bí mật trong miệng Kunk.
“Ngươi nhất định sẽ hài lòng!” Kunk đứng dậy, vẻ mặt lộ rõ xanh xao.
Hắn run rẩy lẩy bẩy đi về phía nhà cây của chính mình.
“Thôn làng!”
Một người trẻ tuổi bên cạnh vội vàng đi lên muốn dìu đỡ.
“Không cần dìu ta!”
Kunk phất phất tay, tự mình đi.
Ánh mắt Tô Mộ lạnh lùng, bay về phía sau lưng Kunk.
Người khác thấy Tô Mộ đến, đều lùi ra.
Hai người cùng đi vào trong nhà cây của Kunk.
“Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là thôn trưởng!” Kunk quay đầu nhìn về phía một tráng hán đứng giữ bên cạnh động cây.
“Thôn trưởng!” Người kia không nhịn được kêu lên.
Kunk lắc đầu, đi vào trong nhà cây.
Tô Mộ theo sát phía sau.
Ánh sáng trong nhà cây có phần u ám, Kunk ngồi lên trên ghế, gương mặt lộ ra nụ cười.
“Ta thật sự không ngờ, ngươi có thể lấy đi những khoáng thạch đó!”
“Đây không phải điều ta muốn nghe!”
Giọng nói của Tô Mộ mang cảm giác lạnh lẽo.
“Ta thật sự ngưỡng mộ những nhà thám hiểm như các ngươi!” Kunk đột nhiên cười phá lên.
“Khụ! Khụ!” Dường như đã cười đến mức quá kịch liệt, hắn không ngừng ho khan.
Tô Mộ im lặng nhìn vị thôn trưởng này, không chút đồng cảm.
“Tổ tiên của thôn trưởng chúng ta, cũng từng giống với các ngươi!” Sau khi ho khan, Kunk lại cất lời.
Lời nói của hắn lập tức khiến Tô Mộ nhíu chặt mày.
“Từng giống với ta?” Giọng điệu của Tô Mặc mang vẻ nghi ngờ.
“Không sai, bọn họ cũng từng là ‘nhà thám hiểm’!” Kunk gật đầu, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Nhìn biểu cảm của hắn, Tô Mộ biết tên này không hề nói dối.
“Hay nói cách khác, NPC của thế giới Thần Đồ, toàn bộ đều là ‘đời sau’ của những người đã từng là người chơi?”
Tô Mộ nheo mắt lại, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng.
Lời nói của Kunk ẩn chứa quá nhiều thông tin, trong chốc lát hắn thật sự rất khó để tiêu hoá!
“Những nhà thám hiểm kia là người từ đâu đến?” Tô Mộ hỏi ra vấn đề mang tính mấu chốt.
“Ta không biết!”
Kunk lắc đầu.
Hắn tiếp tục nói: “Tổ tiên của chúng ta từng có chút ‘mâu thuẫn’ với đám người ở Vương đô, cho nên bị lưu đày đến ngoài tường.”
“So với cuộc sống nhàn hạ trong tường, muốn tiếp tục sinh tồn ở ngoài tường, chắc ngươi cũng rõ ngày tháng của chúng ta cực khổ cỡ nào.”
Nghe đến đây, Tô Mộ hít sâu một hơi: “Ngươi nói những lời này, là không thể khiến ta hài lòng!”
Câu nói này là nhắc nhở, cũng là cảnh cáo.
“Ha! Ha!” Kunk cười phá lên lần nữa.
“Khụ khụ!”
Sau khi cười lớn lại là một đợt ho khan kịch liệt.
Tô Mộ không hối thúc, chờ đợi lời nói tiếp theo của vị thôn trưởng này.
“Sở dĩ chúng ta sống lay lắt kéo dài hơi tàn, là bởi vì chúng ta còn có một ‘cơ hội’, đây cũng là một thông tin lưu truyền lại đời đời từ thế hệ tiên tổ.”
Sau khi Kunk mở miệng, Tô Mộ biết kịch hay sắp bắt đầu rồi.
“Game sống lại, vị diện hiển hoá!”
“Trên Thần toạ, người phàm cũng có thể đăng cơ!”
Cùng lúc giọng nói Kunk vang lên, một luồng pháp tắc mạnh mẽ đột nhiên tuôn vào trong nhà cây.
Vô số pháp tắc giao thoa, không ngừng cắn nuốt thân thể Kunk.
Kỳ quái chính là, những pháp tắc kia không xem Tô Mộ là mục tiêu.
Nhìn cảnh tưởng trước mắt, ánh mắt Tô Mộ sa sầm.
Tất cả những chuyện này giống như từng quen biết!
“Người sống lại” lúc trước bản thân từng gặp trong thế giới hiện thực cũng có kết cục giống y như Kunk.
“Là trùng hợp sao?”
Tô Mộ dùng sức xoa đầu, nhức đến không chịu nổi.
Trước khi Kunk nói ra hai câu đó, hắn đã dự liệu đến kết cục của mình.
Trùng hợp không chỉ là kết cục giống nhau, còn có hai chữ bọn họ cùng nhắc đến.
Sống lại!
“Game sống lại? Vị diện hiển hoá?”
Tô Mộ bắt đầu suy nghĩ đến hàm nghĩ của câu nói này.
Game sống lại rất dễ hiểu, chắc là sự xuất hiện của game Thần Đồ.
Thật ra, vị diện hiển hoá không khó lý giải.
Thân là thanh niên của thế kỷ 21, nếu ngay cả vị diện có nghĩa gì cũng không hiểu, vậy thì thật sự là out rồi.
Cho nên nếu phiên dịch trực tiếp câu nói này, có thể hiểu là.
Game Thần Đồ đã bắt đầu, tất cả vị diện đều sắp xuất hiện.
Nếu vị diện xuất hiện, vậy người không cùng trong một vị diện chắc hẳn có khác biệt mới đúng.
“Cho nên ‘nhà thám hiểm’ lúc trước chính là người của vị diện khác?”
“Cũng có thể nói, game không chỉ từng khởi động một lần?”
Với suy đoán này, trong nháy mắt Tô Mộ cảm nhận được một luồng khí lạnh.
Sự xuất hiện của “người sống lại” vừa hay chứng tỏ ý nghĩa của mình.