Chương 376: Lev “tốt bụng”
Tất cả bọn họ đều bị cố định tại chỗ, tay mỗi người chỉ còn cách đống tiền vàng kia mấy mươi centimet.
Lev xem một cảnh này, vừa muốn lên tiếng, lại phát hiện mình không nói chuyện được.
Hắn thử cử động thân thể, lại phát hiện không thể động đậy.
Động lực mạnh mẽ của thú cưỡi máy móc cũng bị hạn chế hoàn toàn, không thể điều khiển.
“Ta nghĩ là ai muốn đối phó ta đây, thì ra là ngươi à!”
Một giọng nói nghiền ngẫm truyền đến tai Lev.
Đồng tử Lev lập tức mở lớn.
Cho dù biến thành tro, hắn cũng sẽ không quên chủ nhân của giọng nói này.
Nhà thám hiểm bỉ ổi vô sỉ kia!
Tô Mộ không biết bây giờ Lev đang nghĩ cái gì.
Thấy một đống lớn đồng vàng trên đất, hắn cười tươi như hoa.
Biết mình thiếu tiền, Lev lại mang đến nhiều tiền như vậy, còn tự đưa ra ngoài tường.
Đúng là người tốt mà!
“Một tên, hai tên, ba tên!”
“Tám tên?”
Tô Mộ đếm số NPC Lev mang theo.
Dưới Đôi Mắt Chân Thật, ở nơi cách đây không xa còn có một tên nữa.
Tính luôn Lev là có mười người.
Đôi Mắt Chân Thật không giống với Góc Nhìn Ma Pháp, nó có khả năng thấy được cấp bậc của bọn họ.
Ngoại trừ Lev, những người khác đều là NPC cấp max tứ giai.
Tên pháp sư kia còn đạt tới ngũ giai.
Trên người đám NPC này, có lẽ sẽ có không ít đồ tốt.
Tô Mộ đi đến bên cạnh đống đồng vàng kia, nhặt bỏ vào túi của mình trước mặt đám người.
Sau đó, hắn vừa phất tay, một bức Tường Lửa lập tức vây đám người Lev vào trong.
Cùng lúc đó, một tia Lôi Quang cũng giáng xuống!
Nhờ vào công kích ma pháp vô cùng cao, đám người Lev lần lượt ngã xuống dưới sát thương to lớn của Tường Lửa.
Đối với cái chết của bọn họ, trong lòng Tô Mộ cũng không chút dao động.
Loại cảm giác này giống như lúc chơi game nào đó, giết chết vài NPC phản diện mà thôi.
“Để ta xem thử các ngươi đem theo những đồ tốt nào đây!”
Xoa hai tay, Tô Mộ đi tới vị trí đám người ngã xuống.
Sau khi bị Tường Lửa cực nóng đốt cháy, thi thể của mấy người đó cũng không biến mất, nhưng bên cạnh thi thể bọn họ đều là đồ vật rơi ra.
Đây chính là quy tắc trong thế giới game này.
Tô Mộ nhặt từng món đồ lên.
“Nghèo vậy sao?”
Ngoài một trăm vạn đồng vàng của Lev ra, đồng vàng những người khác mang theo cũng không nhiều, gộp hết lại chỉ có bốn mươi, năm mươi vạn.
Còn lại toàn là đồ bổ trợ.
“Đồ đáng tiền cũng chỉ có bộ đồ thôi à?”
May mà trang bị bọn họ mặc cũng được, đợi cấp bậc của những người chơi khác tăng lên, mấy thứ này chắc chắn có thể bán được một bộ mấy vạn.
Tô Mộ lại nhìn con thú cưỡi Lev dùng.
Con này lớn hơn con đà điểu máy móc của mình nhiều, không thể trực tiếp bỏ vào thanh vật phẩm.
“Mấy linh kiện này cũng không tệ, còn có chỗ hữu dụng, tháo ra thôi!”
Tô Mộ cũng khách sáo, dứt khoát tháo hết.
Sau khi xong chuyện, hắn dùng một cái Chớp Nhoáng, tới chỗ bà lão kia chết.
“Thật có tiền!”
Sau khi nhặt những vật phẩm rơi ra từ chỗ nàng, mắt Tô Mộ sáng lấp lánh.
Trong túi đựng đồ của bà lão cất không ít đá ma pháp trong suốt sáng long lanh, mình nhìn thấy phải gọi là mở cờ trong bụng!
Mấy thứ này đáng tiền hơn một trăm vạn đồng vàng của Lev nhiều!
“Đây là thứ gì vậy?”
Ngoài đá ma pháp ra, Tô Mộ còn phát hiện ra một thứ kỳ lạ.
‘Quả cầu thuỷ tinh bói toán: Có thể dùng để xem bói!’
Cầm cái thứ này trên tay, thông tin về nó cũng hiện ra trước mắt Tô Mộ.
“Bói toán?”
“Thế nên bọn họ mới có thể biết ta đang ở nơi nào à?”
Tô Mộ đã hiểu ra.
Thế giới bên ngoài tường lớn như vậy. Lúc mình đi tới núi lửa, không có khả năng sẽ có người biết, đám người Lev có thể đặt bẫy mình chuẩn xác ở trên con đường này, rõ ràng là có liên quan đến “bói toán”.
“Ta có thể học không?”
Tô Mộ nổi lên hứng thú.
Bói toán lẽ ra phải là một loại kỹ năng nghề nghiệp mới đúng.
Có điều bên trong vật phẩm của bà lão không hề có sách liên quan tới bói toán. Mình muốn học được kỹ năng này, chắc phải về là Vương đô tìm kiếm nghề nghiệp “Thầy bói toán” khắp nơi rồi.
“Nhiều đá quý ma pháp như vậy, ta cũng không cần bay rồi!”
Được bà lão tặng “sự ấm áp” này, Tô Mộ cũng không tính tiếp tục dùng đôi cánh hỏa diễm đi đường nữa.
Lấy ra mấy viên đá ma pháp bắt đầu sắp xếp, một trận truyền tống hiện lên dưới chân hắn.
Một tia sáng lóe lên, hắn đã tới vị trí tường.
Trận truyền tống đúng là vô cùng hữu dụng, nhưng đá ma pháp cũng tiêu hao rất nhiều năng lượng.
Trừ khi có tình huống khẩn cấp, nếu không thì rất ít người dùng phương thức đi đường xa xỉ như vậy.
Tô Mộ không chút để ý.
Đá ma pháp bà lão “tặng” cho mình đủ dùng trong khoảng thời gian tới.
Kết hợp với đá ma pháp mình lấy ở trong kho tàng, trận truyền tống bố trí được đủ để mình lập tức truyền tống đến vị trí của phòng tuyến thứ ba rồi.
“Trở về đã rồi tính sau!”
Trèo lên tường thành, Tô Mộ quay trở lại bên trong tường.
Sau khi sử dụng trận truyền tống, cửa thành Vương đô xuất hiện trước mắt hắn.
Quan sát vài lần mấy binh lính đang gác cổng, Tô Mộ nhìn thấy thuộc hạ của nghị trưởng.
Tô Mộ đi qua đó, nháy mắt ra hiệu cho hắn.
Binh lính kia bình tĩnh, nói vài câu với mấy người gác cổng khác, rồi rời đi một mình.
Dựa theo ký ức lúc trước, Tô Mộ đi về phía căn phòng nhỏ, nơi trước kia gặp mặt nghị trưởng.
Đến căn phòng nhỏ trước, Tô Mộ tìm một chỗ ngồi xuống.
Trên bàn vẫn còn để cái ấm trà lúc trước, từ sau khi mình rời đi, nơi này rõ ràng chưa từng có ai tới.
“Có lẽ phải chờ một lúc!”
Thông báo cần có thời gian, nhân lúc mấy người đó bận việc, Tô Mộ nhìn bảo thạch Tro Tàn.
Có nhiều khoáng thạch hệ hoả như vậy, mình chắc chắn lại có thể học được một kỹ năng mạnh mẽ.
“Nơi này không tiện!”
Nhưng nghĩ lại, Tô Mộ lại bỏ đi ý định này.
Chuyện bảo thạch Tro Tàn này, vẫn đợi về đến cửa hàng của mình rồi nói sau!
Tô Mộ mở không gian sủng vật của mình ra.
Dựa theo tiến độ, Tử Long chắc đã hoàn thành tiến hoá đặc biệt rồi.
‘Tiến hoá đã hoàn thành, có thể triệu hồi sủng vật!’