Toàn Dân Võng Du: Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 382: Tốt nhất là ngươi hãy tin tưởng lời ta nói.

Chương 382: Tốt nhất là ngươi hãy tin tưởng lời ta nói.


Dựa theo ánh sáng mạnh mẽ phát ra trên quả cầu thủy tinh, hắn có thể chắc chắn rằng Tô Mộ kia ở ngay trong khu biệt thự này!
“Lấy được tinh thể của hắn, ta chỉ cần gia nhập vào gia tộc khác thì chắc chắn có ngày nổi bật!”
“Có lẽ có một ngày ta cũng có thể bước lên vương tọa!”
Người này lẩm bẩm tự nói với bản thân, giống như đang cố gắng thuyết phục mình vậy.
Đúng lúc này, quả cầu thủy tinh trong tay hắn lại phát ra ánh sáng mãnh liệt.
Người này khẽ nhướng mày rồi quét mắt nhìn xung quanh.
Một bóng người nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Giơ quả cầu thủy tinh với bóng người kia, ánh sáng càng thêm lộng lẫy.
“Quả nhiên là ngươi!”
Ánh mắt người nọ trầm xuống, sát ý mãnh liệt đột nhiên sinh ra.
Hắn xuất hiện một con dao găm trong tay, cẩn thận tới gần căn biệt thự.
“Quy tắc game còn chưa hoàn toàn ảnh hưởng đến hiện thực!”
“Chỉ cần ta đâm trúng bộ phận quan trọng của hắn là có thể giết chết bằng một đòn!”
Mục tiêu của người này vô cùng rõ ràng.
Con dao găm trong tay càng sắc bén hơn.
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên, bức tường ngoài biệt thự căn bản không thể cản nổi bước chân của hắn.
“Không đóng cửa?”
Trong lúc hắn đang nghĩ phải làm gì để đi vào biệt thự thì mừng rỡ phát hiện ra cửa biệt thự chỉ khép hờ.
Hắn không nghĩ nhiều mà từng bước tới gần.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa, sợ mình phát ra tiếng động.
Khi khe cửa đủ để cho người đi qua, hắn lại rón ra rón rén bước vào trong biệt thự.
“Rào rào!”
Lúc này, tiếng nước chảy vang lên.
“Người này chắc là vừa về, đang tắm rửa, đây là cơ hội tốt nhất để ta ra tay!”
Khuôn mặt hắn lộ ra một nụ cười.
Hắn bước từng bước lên trên tầng.
Nhưng một luồng ma lực mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện tấn công hắn.
“Đây là?”
Người nọ không cảnh giác trực tiếp bị đánh bay.
Hắn va mạnh vào hư không, cả người bắn lại.
“Ọe!”
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, công kích ma lực cũng không xuất hiện thêm lần nữa.
Hắn muốn chạy trốn nhưng lại phát hiện mình bị một lá chắn vô hình cản lại.
“Ma pháp trận?”
“Sao có thể?”
Hiển nhiên hắn đã đoán ra lá chắn vô hình đó là gì, gương mặt tràn ngập khó có thể tin.
“Rào rào!”
Trên tầng, tiếng nước chảy vẫn vang lên.
Bị nhốt trong ma pháp trận, hắn cắn răng cầm dao găm trong tay bắt đầu điên cuồng tấn công lá chắn vô hình.
Nhưng dù hắn công kích thế nào ma pháp trận vẫn không chút thay đổi.
Lại một lát sau, tiếng nước chảy biến mất và thay vào đó là từng tiếng bước chân.
Người này đột nhiên mở to hai mắt nhìn về phía cầu thang.
Chỉ một lát sau, một bóng người đã bước xuống.
“Xin chào!”
Tô Mộ nở một nụ cười “thân thiện” nhìn người bị nhốt trong ma pháp trận.
“Ngươi muốn làm gì?” Người này cảnh giác nhìn Tô Mộ rồi mở miệng hỏi.
“Ngươi xông vào nhà của ta còn hỏi ta muốn làm gì à?”
Tô Mộ đi đến bên cạnh sô pha rồi ngồi xuống, có vẻ rất hứng thú.
Khi người này biểu hiện sát khí của bản thân thì Tô Mộ đã cảm nhận được sự tồn tại của hắn rồi.
Cho hắn vào biệt thự, thứ nhất là để thí nghiệm hiệu quả của ma pháp trận, thứ hai là để người sống tiện cho mình thẩm vấn.
Bị nhốt trong trận, người này cẩn thận đánh giá Tô Mộ một lúc, vẻ sợ hãi trên mặt bớt đi vài phần, ngay sau đó bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng.
Giọng nói trầm thấp vang lên.
“Ngươi đừng nghĩ ta là người bình thường, đối với người như ngươi, ta là sự tồn tại tương đương với thần.”
“Tốt nhất là ngươi tin tưởng lời ta nói, nếu không ngươi sẽ chết rất thảm đấy!”
“Chết rất thảm à?”
Tô Mộ không khỏi bật cười.
Bị nhốt trong ma pháp trận mà còn dám dõng dạc?
“Ngươi cười cái gì?”
Người kia thấy Tô Mộ đột nhiên phì cười thì đôi mắt trở nên âm u lạnh lẽo, bèn cao giọng.
Là một “người sống lại”, hắn bẩm sinh “cao cao tại thượng”.
Với họ, tất cả mọi người trong thế giới này đều là giun dế.
Dù Tô Mộ có một ít thực lực nhưng cũng chỉ là một con kiến khá cường tráng thôi.
“Chỉ là một người sống lại thôi, lấy đâu ra cảm giác ưu việt như vậy?”
Nhưng khi Tô Mộ cất tiếng, mặt người đó lộ vẻ kinh ngạc.
“Ngươi biết ư?” Hắn vô thức hỏi to.
Người kia không khỏi tỉ mỉ quan sát Tô Mộ lần nữa, nhíu chặt mày.
“Nói vậy, ngươi cũng là người sống lại?”
Hắn chỉ có thể nghĩ tới một khả năng.
Người trước mắt này e là một “Người sống lại” đến sớm hơn họ, dường như chỉ có lời giải thích này mới phù hợp với lẽ thường.
“Gã này cũng xem ta như người sống lại?”
Nghe hắn nói thế, Tô Mộ bắt chéo chân, nảy ra một kế.
Nếu mình phủ nhận, hiển nhiên người này sẽ không nói rõ về sự vụ “Người sống lại”.
Nhưng nếu mình giả dạng làm “Người sống lại”, có lẽ có thể thám thính được một số bí mật.
“Ngươi cũng thông minh lắm!”
Tô Mộ cười nhạt, không thẳng thắn thừa nhận.
“Các hạ, ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin ngươi tha cho ta một mạng!”
Thái độ của người kia lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, cả người quỳ mọp xuống đất.
“Dứt khoát vậy ư?” Tô Mộ khinh khỉnh.
Mức độ tham sống sợ chết của người này quả là vượt khỏi sức tưởng tượng của mình rồi!
“Ngươi đến từ đâu?”
Nghĩ sâu tính kỹ một hồi, Tô Mộ hỏi.
Câu hỏi này có rất nhiều thâm ý, chắc sẽ không chạm tới bí mật cấm kỵ kia đâu.
“Ta là người của nhà họ Vương, lúc trước vượt giới với Thiếu chủ nhà họ Vương đến đây, đồng hành còn có năm người khác nữa!” Người kia do dự một lát rồi đáp.
“Nhà họ Vương?”
Tô Mộ sờ mũi, hoàn toàn không biết gì về nhà họ Vương.
“Ngươi nói còn một Thiếu chủ nữa?”
“Đúng vậy!” Người kia đáp.
Hắn nhìn Tô Mộ, nuốt nước bọt cái ực: “Ta cũng phụng mệnh Thiếu chủ đến đây cướp đoạt tinh thể của ngươi. Xin ngươi giơ cao đánh khẽ, ta nguyện bỏ gian tà theo chính nghĩa, cống hiến cho ngươi!”
Biết còn có một Thiếu chủ và những người khác, Tô Mộ cũng không màng để ý.
Dẫu cho những “Người sống lại” đó đến nhiều hơn nữa thì sao chứ?
Cái mình quan tâm là bí mật của “Người sống lại” kìa.
“Người tìm ra ta bằng cách nào?” Tô Mộ lại hỏi tiếp.
“Nhờ vào thứ này ạ!” Hắn lập tức lấy ra một quả cầu thủy tinh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất