Chương 417: Lại là hai trăm vạn điểm tích lũy.
Trong trò chơi, kỹ năng mạnh có cooldown rất dài, một đòn này cũng như thế.
Nếu Hà Ngọc Sinh muốn sử dụng kỹ năng này thì cần phải chờ thêm mấy tiếng nữa.
Đối mặt với mấy chục ảo ảnh, Hiên Viên không thể trốn thoát.
“Thực lực của ngươi đúng là không tệ, có thể bắt ra sử dụng chiêu này, nhưng chỉ đến đây thôi!”
Hà Ngọc Sinh đọc tuyên ngôn của người chiến thắng.
Cho dù ảo ảnh nào tấn công trúng bộ phận quan trọng của Hiên Viên thì đều có thể làm hắn bị thương nặng.
…
Trên sân thượng cách đó không xa, hai người nhìn trận chiến này với khuôn mặt vô cùng phức tạp.
Trận chiến đấu này tuyệt đối là một trận chiến xuất sắc!
Dù là Hiên Viên hay là Hà Ngọc Sinh, đều có thể nói là chiến lực đỉnh trong giai đoạn này.
“Đi thôi, Hiên Viên kia xong rồi, người còn lại, chúng ta không phải là đối thủ của hắn!” Một giọng nói vang lên.
“Không ra tay à? Người còn lại đã không còn lá át chủ bài nào, có lẽ chúng ta có thể thành công!” Một giọng nói khác có vẻ có hơi tiếc nuối: “Nếu thành công thì có lẽ có thể kiếm được gần một triệu điểm tích lũy.”
“Chúng ta không thể mạo hiểm!”
Người đầu tiên mở miệng cực kỳ ổn trọng.
“Ngươi đừng quên là ở đây còn một tồn tại càng phiền phức hơn!”
“Có lẽ hắn đã theo dõi nơi này!”
Hà Ngọc Sinh tràn đầy tự tin.
Bốn phương tám hướng của Hiên Viên bị hơn mười đạo ảo ảnh công kích bao vây.
Loại cảm giác áp bách mạnh mẽ này tựa như tử thần thúc giục đòi mạng.
Hà Ngọc Sinh cầm “liềm” lặng im không nói.
Hắn đã nói qua “những lời cay nghiệt” rất nhiều.
Nhưng ngay lúc công kích đồng thời trúng mục tiêu, chuyện “đáng sợ” đã xảy ra.
Dao găm sắc bén gặp máu thịt nhưng không thấy tổn thương nghiêm trọng như trong tưởng tượng xuất hiện.
Thân thể Hiên Viên so với “hàng rào cốt thép” còn cứng rắn hơn.
Ngược lại trên dao găm xuất hiện vết nứt!
Hiên Viên có lượng máu trăm vạn, chính là tồn tại “bất diệt” ở trong hiện thực.
Hà Ngọc Sinh hoàn toàn chết lặng.
Hắn hao hết tâm tư toàn lực xuất ra một đòn nhưng thậm chí ngay cả da của Hiên Viên cũng không hề có vết trầy xước?
Chuyện đã vượt quá nhận thức của hắn.
Được lão tổ huyết tế thêm BUFF, hắn vốn tưởng rằng hắn đã trở thành một sự tồn tại vô địch ở trong Ma Đô.
Hiện tại lại trở thành một trò cười.
Lúc này, một mũi tên mạnh mẽ bắn ra, chuẩn xác trúng ngực Hà Ngọc Sinh.
Những đường văn vân huyết sắc phát ra ánh sáng màu đỏ, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản thế công của mũi tên.
Một cái lỗ máu nổ tung, Hà Ngọc Sinh ngã thẳng xuống đất.
Hiên Viên không dừng tay, xoay người kéo dây cung ra lần nữa.
“Vù! Vù! Vù!”
Những người sống lại đang thoi thóp cũng từng người từng người một gameover!
Nếu Tô Mộ ở đây, có lẽ còn có thể cùng những người sống lại này “nói đạo lý”, ép chút dầu mỡ trên người bọn họ, nhưng Hiên Viên thì khác.
Dù là đuổi tới chân trời góc biển, hắn cũng sẽ hoàn thành lời dặn dò của Tô Mộ.
...
Mặc khác trên một bên nóc nhà, hai người kia đã biến mất.
Bọn họ cũng không thấy được sự mạnh mẽ chân chính của Hiên Viên.
...
Thế giới vị diện, Hà gia.
“Phụt!”
Bên cạnh hồ sen, một lão giả đột ngột phun ra lượng lớn máu tươi.
Đóa hoa sen được phủ kín hoa văn màu máu kia trực tiếp nổ tung.
Sắc mặt lão giả vô cùng tái nhợt, ánh mắt dường như có sự phẫn hận vô tận.
Hắn há mồm muốn nói cái gì đó, nhưng không thành tiếng.
Lửa giận công tâm, hai mắt hắn tối sầm lại mà ngất xỉu.
Sau một thời gian dài, một người đàn ông đi đến bên cạnh hồ sen,
“Người đâu, lão tổ ngất rồi!”
“Tới đây nhanh lên!”
...
Vùng ngoại ô Ma Đô.
Tô Mộ đang đứng trên một bãi đất trống.
Bên cạnh là hội trưởng của bốn năm công hội lớn.
Không ít gương mặt đều rất quen thuộc, chủ yếu đều là nhân vật quan trọng trong giới kinh doanh.
Giờ phút này, những đại lão này một người càng mất tự nhiên hơn một người.
Tô Pháp Thần đột nhiên mời đến, nói không thấp thỏm đó là giả.
“Tìm các ngươi đến là bàn chuyện làm ăn!”
Tô Mộ nhìn biểu cảm của mọi người, cười nhạt một tiếng.
“Tô Pháp Thần có việc làm ăn gì muốn bàn?”
“Chúng ta nhất định sẽ dốc sức phối hợp!”
“Đúng vậy, Tô Pháp Thần nếu cần dùng đến chỗ của chúng ta, cứ việc mở miệng là được!”
Mọi người cũng không biết sinh ý trong miệng Tô Mộ là cái gì, cả đám đều bày ra tư thái thỏa hiệp.
Dù cho Tô Mộ hiện tại muốn bọn họ giao ra tất cả tích lũy, những người này cũng sẽ ngoan ngoãn phối hợp.
“Chỗ ta có một ít trang bị ngũ giai, có thể sử dụng trực tiếp trong hiện thực.”
“Giá cả vũ khí là hai ngàn điểm tích lũy, những cái khác một ngàn điểm tích lũy!”
Tô Mộ cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đem tất cả trang bị lấy ra.
“Có thể trực tiếp sử dụng?”
“Thật hay giả vậy?”
Vài hội trưởng có vẻ mặt kinh ngạc, không hẹn mà cùng cầm lấy trang bị ngũ giai kia.
Sau khi phát hiện Tô Mộ nói không sai, tất cả bọn họ đều trợn to hai mắt.
Việc làm ăn này tuyệt đối có lợi!
“Tô Pháp Thần, ta đi gom điểm tích lũy!”
“Những trang bị này, ta đều muốn!”
“Muốn con mẹ nhà ngươi, ngươi có nuốt trôi được không? Ta muốn một nửa!”
Mọi người càng tranh giành nhau mua.
Ai có được những trang bị này, có thể có chỗ đứng nhanh hơn trong thực tế.
Không ai muốn tụt lại phía sau!
“Chia đều đi!”
Âm thanh của Tô Mộ đúng lúc vang lên.
“Được rồi!”
“Vậy thì chia đều, chúng ta trước tiên tính điểm tích lũy!”
“Cứ làm theo lời Tô Pháp Thần!”
Mặt mũi này, các đại hội trưởng vẫn phải cho.
Bọn họ tiến hành phân phối các trang bị.
Tô Mộ kiên nhẫn chờ đợi, một chút cũng không lo lắng đám người này sẽ dở trò vô lại.
‘Ngươi đạt được một vạn điểm tích lũy!’
‘Ngươi đạt được hai vạn điểm tích lũy!’
...
Ngay sau đó, một nhắc nhỏ tiếp một nhắc nhở thi nhau xuất hiện.
“Nhiều điểm tích lũy như vậy à?”
Những điểm tích lũy này không phải là của các đại hội trưởng, là đột nhiên xuất hiện, Tô Mộ trong chốc lát cũng có chút kinh ngạc.
“Là từ bên phía Hiên Viên?”
Tô Mộ phản ứng lại rất nhanh.
Trong nháy mắt hơn năm mươi vạn điểm tích lũy, tình huống cụ thể có thể tưởng tượng được.
Chìm ý thức vào, Tô Mộ cùng Hiên Viên thiết lập kết nối.
“Chuyện này!”