Chương 416: Tật Phong Ảo Ảnh.
Không chỉ là hai người trên sân thượng, những người sống lại đi theo Hà Ngọc Sinh cũng có suy nghĩ tương đồng.
Bọn họ nhìn chằm chằm con dao găm trong tay Hà Ngọc Sinh như đã nhìn thấy cảnh tượng máu của Hiên Viên bắn ra vậy.
“Sao có thể?”
“Ta không nhìn nhầm chứ?”
Nhưng đúng lúc này, dao găm của Hà Ngọc Sinh thất bại.
Hiên Viên chỉ lùi về phía sau một bước đã né tránh một đòn chắc chắn phải chết này.
“Như vậy mới thú vị chứ!”
Công kích bị né tránh nhưng Hà Ngọc Sinh lại nở nụ cười.
Nếu thật sự thành công dễ dàng như vậy thì lại làm hắn cảm thấy không thú vị.
Dưới khoảng cách nay, hắn có hàng nghìn phương pháp để giết chết Hiên Viên.
Hà Ngọc Sinh lại ra tay, tốc độ nhanh đến nỗi xuất hiện bóng mờ.
Nhưng dù tốc độ tấn công của hắn nhanh thế nào, Hiên Viên đều có thể né tránh.
“Sao có thể?”
Hà Ngọc Sinh nhíu chặt mày, đột nhiên xuất hiện cảm giác không tốt.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy một giọng nói.
“Làm việc, không chừa lại một ai!”
So với Hà Ngọc Sinh chủ động khiêu khích, Hiên Viên có vẻ khá là bị động.
Nếu nhóm người này đứng ở bên cạnh không làm gì thì cho dù nói nhiều hơn nữa, Hiên Viên cũng chỉ coi như không khí.
Nhưng bây giờ thì khác!
Hà Ngọc Sinh ra tay làm Hiên Viên đạt thành điều kiện “đánh trả”.
Hắn giơ cung Quần Tinh trong tay lên, không nhanh không chậm kéo dây cung.
Hà Ngọc Sinh đang cầm dao găm không ngừng tấn công nghe Hiên Viên nói vậy, ánh mắt lập tức trở nên tối lại.
“Ngươi nằm mơ đi!”
Giọng nói trầm thấp vang lên, Hà Ngọc Sinh tăng tốc độ tấn công.
Con dao găm kia vừa nhanh vừa mạnh chém mạnh về phía cung Quần Tinh.
Nếu làm Hiên Viên bắn tên thì người của hắn sẽ mất quá nhiều.
Đối mặt với một đòn này, Hiên Viên nhìn như không thấy.
“Keng!”
Dao găm chém trúng cung Quần Tinh, vang lên tiếng kim loại va chạm.
Theo lý thuyết thì dưới sức lực mạnh mẽ này, mũi tên đó căn bản không thể bắn ra mới đúng.
Nhưng Hiên Viên không chịu chút ảnh hưởng nào.
Cung Quần Tinh càng vững như đá.
“Vù!”
Mũi tên phá không bay tới!
“Ngươi!”
Vẻ mặt của Hà Ngọc Sinh ở nên âm trầm, nghiến răng nghiến lợi.
Hiên Viên bắn ra mũi tên này giống như một bàn tay đang tát mạnh vào trên mặt hắn.
Đúng lúc này, mũi tên đã bay lên không trung, chỉ trong chớp mắt đã biến thành vô số mũi tên.
“Người này còn muốn sử dụng kỹ năng AOE à?”
“Đối mặt với người có thực lực mạnh như anh Hà, hành động này không khỏi quá cuồng vọng rồi?”
“Chỉ là mưa tên nhỏ bé mà thôi, cho rằng chúng ta thật sự không ứng phó được à?”
Nhìn mũi tên rậm rạp, nhóm người sống lại lộ ra vẻ khinh thường.
Phạm vi bao trùm của kỹ năng AOE lớn nhưng uy lực sẽ giảm đi rất nhiều.
Không ít người bình tĩnh lấy vũ khí ra chuẩn bị cản lại.
Chuyện làm mọi người không thể ngờ đã xảy ra.
Mưa tên rơi xuống với thế công mãnh liệt, mang theo trạng thái không thể ngăn cản.
“A, ta trúng tên rồi, có ai không, tới giúp ta với!”
“Vũ khí của ta lại nát? Chuyện này không thể nào!”
“Chân của ta!”
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Bây giờ, những người sống lại tự cho là đúng này mới cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng.
Mạn Thiên Tiễn Vũ, muốn tránh cũng không thể tránh.
“Vù! Vù! Vù!” âm thanh còn liên tục vang lên.
Có người trúng mấy chục mũi tên, thoạt nhìn như một con nhím.
Có người bảo vệ bộ phận quan trọng nên giữ được mạng, nhưng lại bị mũi tên khoá trên mặt đất, kéo dài hơi tàn.
Dưới cơn mưa tên, người còn đứng trên sân cũng chỉ còn lại hai người.
Hiên Viên và Hà Ngọc Sinh.
“Ngươi cũng có BUFF?”
Hà Ngọc Sinh dây dưa với Hiên Viên, biểu cảm trên mặt trở nên hơi tái nhợt.
Tuy hắn không ở trong phạm vi mưa tên nhưng tình trạng thảm thiết của những người sống lại đó đủ để đoán ra thực lực mạnh mẽ của Hiên Viên.
Nhưng hiển nhiên là vấn đề của hắn không chiếm được đáp án.
Hiên Viên cầm cung Quần Tinh, lại tiếp tục kéo cung.
Hành động này làm Hà Ngọc Sinh nhíu chặt mày.
Những người hắn dẫn tới để giúp đỡ đã hoàn toàn không còn sức chiến đấu, mũi tên này là hướng về hắn!
“Ngươi bắt buộc phải chết!”
Giọng nói lạnh băng vang lên, cơ thể Hà Ngọc Sinh đột nhiên run rẩy, lập tức biến mất.
Hiên Viên mất mục tiêu, vội vàng tìm kiếm khắp nơi.
“Backstab!”
Đúng lúc này, một ánh sáng lạnh lẽo thoáng hiện sau lưng hắn.
Hà Ngọc Sinh cầm dao găm đâm thẳng vào giữa lưng của Hiên Viên.
Đây là trong hiện thực, chỉ cần có thể đâm trúng trái tim của Hiên Viên thì có thể làm hắn lập tức tử vong.
Nhưng Hà Ngọc Sinh cũng không dám lơ là, ngừng hô hấp, tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy vài phần.
Sau khi biết được thực lực của Hiên Viên, hắn biết rằng muốn chiến thắng chì chỉ có một cách.
Áp chế cận chiến!
Phản ứng của Hiên Viên cũng cực nhanh, cầm cung Quần Tinh chắn ở phía sau.
“Keng!”
Bị chắn lại.
Khuôn mặt Hà Ngọc Sinh âm trầm, thân thể đè ép về phía Hiên Viên.
Trong tay hắn, con dao găm kia trở nên cực kỳ linh hoạt, mỗi một lần tấn công đều đâm thẳng vào bộ phận quan trọng.
Trái lại là Hiên Viên, kinh nghiệm chiến đấu có vẻ hơi mới lạ.
Đối với thế giới này, hắn giống như một đứa trẻ mới sinh ra.
Cũng chính là bởi vậy nên Hà Ngọc Sinh mới có thể “giằng co” với hắn.
Nhưng sau khi liên tục chiến đấu, Hiên Viên không ngừng “học tập” trong quá trình này, kinh nghiệm chiến đấu cũng nhanh chóng tăng lên.
Mọi đòn tấn công của Hà Ngọc Sinh đều thất bại, thể lực tiêu hao quá nhiều, đã xuất hiện xu hướng suy tàn.
“Ta không tin!”
Hắn cắn răng, đột nhiên lùi về phía sau vài bước.
Khoảng cách của hai người đột nhiên bị kéo ra.
Hiên Viên cũng không bị động trốn tránh mà lại kéo cung.
Một mũi tên tự động ngưng tụ, phá không bay đi.
Ánh mắt Hà Ngọc Sinh đầy nghiêm nghị, đỡ lấy mũi tên đó.
Hiên Viên cũng không chần chờ, lại tiếp tục kéo cung.
“Tật Phong Ảo Ảnh!”
Hà Ngọc Sinh như đã đoán được hành động của Hiên Viên, hắn đột nhiên biến thành mấy ảo ảnh.
Đây là đòn tấn công mạnh nhất của hắn!
Tuy những ảo ảnh đó là hư ảo, nhưng mỗi công kích đều là thật.
Hơn nữa bản thể của hắn còn có thể tuỳ ý thay đổi trong những ảo ảnh này!
Kỹ năng này hắn vốn định dùng để đối phó với vị “lão tổ” kia.