Chương 205: Thủ Kinh Nhân (1)
Giữ thiên địa u ám hoàn toàn tĩnh mịch.
“Lão lừa trọc, loại tự thiếp này, lão không nghĩ ta chỉ có một phần chứ?”
Truyền âm nguyên thần đầy vẻ đùa cợt của U Thiền vang lên trong đầu lão tăng khô gầy.
Trên khuôn mặt lão tăng khô gầy có dòng máu màu vàng óng nhàn nhạt chậm rãi chảy xuống, bốn thức Nhãn Nhị Tị Thiệt của lão đã bị đứt đoạn, không thể cảm nhận được bên ngoài, chỉ có thể dựa vào truyền âm nguyên thần, dựa vào cảm ứng linh giác.
Truyền âm nguyên thần vẫn còn tốt, chẳng khác gì giao lưu tư duy.
Còn linh giác lại là một loại cảm giác đặc thù, không trực quan rõ ràng bằng thị giác thính giác, nhưng có thể cảm nhận được rất nhiều “thay đổi” mà thị giác thính giác không thể cảm nhận được, ví dụ như hơi thở sinh mệnh, sóng pháp lực, năng lượng thần hồn, vị trí không gian cùng đủ loại thay đổi, ít nhất sẽ không bị ánh sáng, âm thanh lừa gạt.
Lúc này, lão có thể cảm ứng được, trong tay thiếu nữ ngoại ma chuyển thế này lại có thêm mấy phần tự thiếp.
Lão có thể mơ hồ cảm ứng được trên tự thiếp này có đạo vận lưu chuyển, nhưng dù sao đôi mắt cũng không nhìn thấy đạo vẫn thay đổi giữa chữ mực, cũng không thể chắc chắn được tự thiếp này có giống bức tự thiếp trước đó không, đều là bảo vật cảnh giới hỗn nguyên.
Trừ khi bức tự thiếp này hoàn toàn bạo phát uy năng đã thu hồi ra, nảy sinh ra sự “thay đổi”, lão mới có thể xác nhận.
“Chẳng lẽ nữ cư sĩ đang nói đùa?” Lão tăng khô gầy truyền âm nguyên thần nói: “Cảnh giới hỗn nguyên ở trong này có thể được gọi là bảo vật đại thần thông trân quý, muốn chế được một phần cũng rất gian nan, ngươi một lần lấy ra ba phần, có phải là người si nói mộng hay không?”
U Thiền cười lạnh truyền âm nói: “Ếch ngồi đáy giếng, nếu không phải ta không muốn lãng phí loại bảo vật này ở trên người của lão, bây giờ ta đã dùng một phần để lão thử một chút.”
Lão tăng khô gầy im lặng.
Thật ra lão cũng cảm thấy đối phương đang nói thật, nhưng không chắc chắn mới hỏi như vậy.
Dù sao, một bảo vật đại thần thông như vậy, muốn hoàn toàn tập trung uy năng trong một bức tự thiếp, độ khó cũng như chế tác phù triện vậy, một lần đã lấy ra nhiều như thế, vậy thật sự không thể tin nổi.
Có lẽ… Vị Lâm cư sĩ ở sau lưng ngoại ma chuyển thế này rất am hiểu dùng thư pháp chi đạo cất chứa đại thần thông, hơn nữa cực kì cưng chiều ngoại ma chuyển thế này, mới không ngại cực khổ chế tạo ra nhiều phần như vậy mang theo bên người?
Nhưng hỗn nguyên chi đạo huyễn hóa thiên binh vừa rồi, cùng với hỗn nguyên chi đạo một kiếm kinh thế kia, còn có bức tự thiếp để lộ ra một chữ “Bào” trước đó đều thấy được hỗn nguyên chi đạo, ba loại hỗn nguyên chi đạo này hoàn toàn khác biệt!
Cộng thêm hỗn nguyên chi đạo tạo ra hình chiếu Quảng Hàn Cung trong truyền thuyết…
Nói cách khác, vị Lâm cư sĩ kia… Ít nhất nắm giữ bốn loại Hỗn Nguyên Vô Cực chi đạo!
Đạt được đại la đã là có một loại đại đạo viên mãn.
Bản thân đại đạo đã không được hoàn thiện, muốn đạt được hỗn nguyên thì phải pha trộn các phần khác của đại đạo thành một loại đại đạo viên mãn, dùng sự bù đắp để tạo thành một hỗn nguyên chi đạo càng thêm hoàn thiện.
Hỗn nguyên chi đạo có vẻ hoàn thiện, cũng chỉ là một phần quy tắc ở giữa thiên địa, ngộ ra càng nhiều hỗn nguyên chi đạo, tất nhiên cảnh giới càng cao hơn.
Chín là cực hạn, nếu ngộ ra chín loại hỗn nguyên chi đạo, lượng thay đổi khiến chất thay đổi, thì có khả năng nắm giữ được “Hỗn Nguyên Vô Cực” vô cực chi đạo, điều này không có vô thủy hỗn độn, mới thật sự là hoàn mỹ.
Lão tu hành nhiều năm, cũng chỉ nắm giữ được một loại hỗn nguyên chi đạo mà thôi.
Còn vị Lâm cư sĩ này… Ít nhất nắm giữ bốn loại hỗn nguyên chi đạo, cho dù không xảy ra sự thay đổi về chất, cũng mạnh hơn lão.
Lão tăng khô gầy im lặng một chút, lúc này mới truyền âm nguyên thần cho U Thiền, thở dài nói: “Thôi thôi, bảo vật có uy năng lớn như thế, lão tăng hại nữ cư sĩ lãng phí hai phần, đã là tội không thể tha, đừng lãng phí cái khác nữa, giữ lại để đối phó ngoại ma đi.”
“Lão lừa trọc, lão biết như thế từ sớm, cần gì lãng phí phần tự thiếp của hai chúng ta?” U Thiền hừ lạnh nói.
Lão tăng khô gầy thở dài một tiếng, truyền âm nguyên thần nói: “Tất cả đều là lão tăng sai, không ngờ vị Lâm cư sĩ ở sau lưng nữ cư sĩ, lại tiến xa trên hỗn nguyên chi đạo như thế, lại còn nguyện ý hạ phàm trấn thủ nhân gian, lão tăng mặc cảm…”
Rất nhiều thần tiên Phật Đà cảnh giới hỗn nguyên, cũng chỉ nắm giữ một loại hỗn nguyên chi đạo mà thôi.
Một nhân vật nắm giữ ít nhất bốn loại hỗn nguyên chi đạo thế này, đây chính là người có hy vọng nắm giữ “Hỗn Nguyên Sinh Vô Cực” chí tôn tiêu chuẩn, Phật chủ tiêu chuẩn!
Dù trên thực lực không kém nhiều, tiền đồ và tầm quan trọng lại kém xa!
Tiền đồ vô lượng như thế, có hy vọng trở thành nhân vật Chí Tôn Phật Chủ, lại nỡ từ bỏ hạ phàm trấn thủ lao ngục nhân gian?
Tất nhiên lão rất khâm phục.
Lão tăng khô gầy thở dài một tiếng, đột nhiên lật tay một cái, trong tay xuất hiện một sợi dây chuyền mặt ngọc Phật lớn khoảng ngón tay cái cùng một viên Xá Lợi Tử, truyền âm nói: “Nếu là lão tăng sai… Đây là hai món bảo vật đại thần thông do lão tăng tốn mấy ngàn năm chế tác ra, coi như là đền bù đi.”
Lão nói xong, liền nhẹ nhàng đưa tới, để sợi dây chuyển mặt ngọc Phật và Xá Lợi Tử trôi về phía Xà Tích Lộ.
U Thiền cảnh giác dùng linh giác đánh giá một chút, lúc này mới truyền âm cho Lục Kiếm Tiên, nói: “Bảo vật này không có vấn đề, nhận lấy cất đi, chúng ta mỗi người một món.”
Lục Kiếm Tiên không nói gì, chỉ dùng kiếm quang dẫn dắt, liền nhận lấy dây chuyền mặt ngọc Phật và Xá Lợi Tử kia, tiện tay đưa sợi dây chuyển mặt ngọc Phật cho Xà Tích Lộ.
“Mặc dù lão tăng không thể thay đổi, nhưng vẫn muốn khuyên nữ cư sĩ một câu…”