Chương 214: Ba người (3)
Đông Duyên Đại Tôn nghiêm nghị nói: “Thế nhưng, nếu là chủ nhân Hắc Viêm kia… Vậy thì nguy, vào sáu ngàn năm trước chủ nhân Hắc Viêm kia đã là chân ma đệ nhất đẳng, bây giờ tu hành sáu ngàn năm, lại diệt sát lão hòa thượng lấy được phần thưởng, cho dù chỉ là diệt sát nguyên thần của thần tiên Phật Đà cảnh giới hỗn nguyên, biết đâu cũng có thể đột phá giới hạn chân ma, trở thành ‘thiên ma’.”
Diệt sát thần tiên Phật Đà cảnh giới hỗn nguyên, có sự khác biệt rất lớn với diệt sát nguyên thần.
Chỉ diệt sát mỗi nguyên thần của thần tiên Phật Đà cảnh giới hỗn nguyên, vậy nhiều lắm tương đương với diệt sát một đại la kim tiên chân chính mà thôi.
Ngoại ma so với tu hành giả, bản thân đã có nền tảng mạnh hơn, nếu chân ma đệ nhất đẳng đạt tới giới hạn cao nhất, thông thường độ cao cảnh giới tương đương với chân tiên đỉnh phong, nhưng bản thân ngoại ma chi lực đã so sánh được với pháp lực đại la của đại la kim tiên.
Nếu diệt sát một đại la kim tiên, có thể đột phá hay không cũng chưa chắc, còn phải xem nền tảng của chính chân ma đệ nhất đẳng kia.
“Nhưng dù nói thế nào…”
Lão giả mặc đạo bào “Nguyên Quan Chủ” kia hít sâu một hơi, nói: “Cho dù chỉ là một chân ma bình thường, sau khi diệt sát nguyên thần của lão hòa thượng, tất nhiên nhân gian sẽ có thêm một chân ma đệ nhất đẳng, chúng ta sẽ rơi vào tình thế xấu hơn.”
“Nhưng dù sao cũng tốt hơn bị chủ nhân Hắc Viêm này diệt sát.” Thanh Quân chậm rãi lắc đầu nói.
“Ba vị tiền bối.”
Tiêu Tuệ mở miệng nói: “Bản tướng chân ma của chủ nhân Hắc Viêm kia, chính là ‘Cứu Thế Nhân’, nguyên thần thứ hai đã chuyển thế thành loài người, hơn nữa là tiên nhân gian, chính là ‘Quan Thi m’ đạo thống Cực Dạ Linh Sơn.”
“Cứu Thế Nhân? Quan Thi m?” Thanh Quân nói khẽ.
Lão giả mặc đạo bào “Nguyên Quan Chủ” kia cũng nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Thì ra là thế.”
“Tiêu Tuệ, sao ngươi biết được?” Đông Duyên Đại Tôn hỏi.
Tiêu Tuệ lập tức nói: “Vãn bối được một vị tiền bối chỉ điểm, mới phát hiện ra điều này, vị tiền bối kia đã sớm xuất hiện cảnh cáo nguyên thần thứ hai của Cứu Thế Nhân, chắc chắn Cứu Thế Nhân cũng đã phát hiện ra điều này, vì vậy gần đây ngoại ma nhân gian đều ẩn nấp.”
“Vị tiền bối mà ngươi nói đến, cũng là vị chí tôn chuyển thế nắm giữ Hỗn Nguyên Vô Cực mà lão hòa thượng kia nói tới?” Đông Duyên Đại Tôn lập tức vặn hỏi.
Ngay cả những thần tiên Phật Đà cảnh giới hỗn nguyên như bọn họ chuyển thế hạ phàm, trấn thủ nhân gian sáu ngàn năm, cũng không thể điều tra cặn kẽ tình hình của chủ nhân Hắc Viêm kia, vị tiền bối trong miệng Tiêu Tuệ lại tra ra được?
“Chính là người mà lão hòa thượng gọi là Lâm cư sĩ?” Thanh Quân cũng hỏi.
“Tiêu Tuệ quen biết vị tiền bối nắm giữ Hỗn Nguyên Vô Cực kia?” Lão giả đạo bào “Nguyên Quan Chủ” kia cũng nhìn nàng.
“Hỗn Nguyên Vô Cực?”
Tiêu Tuệ hơi do dự, nói: “Xem như là thế đi, đúng là Lâm tiền bối nói cho ta biết.”
Nàng biết Lâm tiền bối là đại năng Thiên Đạo, nhưng lại không dám nói ra.
Bàn luận xằng bậy, để lộ một vị đại năng ra… Hành động thế này, đừng nói là nàng, dù là chí tôn thiên giới cũng không có lá gan đó.
“Nhân gian lại có một vị chí tôn nắm giữ Hỗn Nguyên Vô Cực chuyển thế…” Đông Duyên Đại Tôn không nhịn được thở dài nói: “Cũng không biết là vị đạo hữu nào, lại có thể từ bỏ được, chuyển thế đến nhân gian này?”
Hắn ta cũng chỉ để nguyên thần thứ hai chuyển thế hạ phàm, nhưng bản tôn chí tôn vẫn đang ở thiên giới.
Tiêu Tuệ không nhịn được thầm lẩm bẩm, Lâm tiền bối cũng không phải đạo hữu của ngài, nếu ngài gặp Lâm tiền bối, cũng phải ngoan ngoãn gọi tiền bối.
“Chúng ta trấn thủ nhân gian hơn sáu ngàn năm, lại không phát hiện còn có cao nhân như thế.” Lão giả mặc đạo bào “Nguyên Quan Chủ” kia không nhịn được thở dài.
“Nhưng…”
Thanh Quân lại cau mày nói: “Nếu chân ma diệt sát nguyên thần lão hòa thượng, thật sự là ‘Cứu Thế Nhân’ kia, nếu nàng ta đột phá thành thiên ma, dù là chí tôn nắm giữ Hỗn Nguyên Vô Cực hạ phàm, cũng không ngăn cản được nàng ta.”
Lúc nàng ở thiên giới, cũng từng trấn áp rất nhiều thiên ma, thậm chí ngay cả thiên ma tầng cao hơn – trong truyền thuyết là “Thiên Mục Ma Quân” phụ trách thống trị thiên ma nhân gian kia, nàng cũng từng giao thủ.
Cho dù thiên ma thật sự là đại la kim tiên, lúc đối mặt cũng là tình hình cửu tử nhất sinh!
Huống chi là ở nhân gian chịu sự hạn chế của pháp lực?
“Vì vậy, chúng ta đến xác nhận, người diệt sát nguyên thần của Liên Hỏa Tịnh Quang Phật có phải là Cứu Thế Nhân kia hay không.” Lão giả mặc đạo bào “Nguyên Quan Chủ” kia nghiêm nghị nói.
Đông Duyên Đại Tôn im lặng một chút, nói: “Đáng tiếc đây không phải thiên giới, nếu không bản tôn của ta có thể mời chí tôn am hiểu thôi diễn khuy thiên nhất đạo đến suy tính, thế nhưng… Hình như thiên cơ của Cứu Thế Nhân kia đã sớm bị đại năng ngoại đạo che giấu.”
Hắn ta thở dài một tiếng, nói: “Phương pháp tốt nhất vẫn nên mời người am hiểu ‘Trụ Quang’ nhất đạo, đồng thời lấy ‘Trụ Quang’ làm cơ sở, diễn hóa ra chí tôn cảnh giới “Hỗn Nguyên Sinh Vô Cực”, sẽ có thể quay ngược thời gian, nhìn thấy tình cảnh quá khứ, đáng tiếc… Một chí tôn nắm giữ cảnh giới vô cực như thế, vốn đã hiếm gặp, huống chi còn đi vào nhân gian?”
Thanh Quân và Nguyên Quan Chủ đều im lặng.
Khỏi cần phải nói đến thôi diễn nhất đạo, nếu đạt tới cảnh giới Hỗn Nguyên Sinh Vô Cực, tất nhiên năng lực thôi diễn cũng có thể gọi là “Tính Thiên”, nhưng thượng giới sớm đã có đại năng muốn suy tính tình hình nhân gian, lại không thể tính ra tình hình của Cứu Thế Nhân kia, vì vậy mới để đám thần tiên bọn họ chuyển thế hạ phàm.
Trụ Quang nhất đạo cũng là thời gian.
Trên dưới bốn phương vì vũ, từ xưa đến nay nói trụ, Trụ Quang cũng tức là thời gian nhất đạo, thần tiên nắm giữ đạo này có thể nói đã ít lại càng ít hơn, trong chí tôn lại càng ít.
Việc những đại nhân vật như chí tôn, Phật chủ hạ phàm vốn gần như không thể tưởng tượng nổi, huống chi còn là chí tôn am hiểu “Trụ Quang” nhất đạo chứ?
“Có lẽ… Việc này có thể thỉnh giáo Lâm tiền bối?”
Lúc này, Tiêu Tuệ đột nhiên vô cùng cẩn thận mở miệng nói.