Chương 215: Thuốc hối hận (1)
“Thỉnh giáo vị Lâm đạo hữu kia?”
Mũi tên bích ngọc hơi rung động, Đông Duyên Đại Tôn nghi ngờ hỏi thăm: “Tiêu đạo hữu, ý của ngươi là… Vị Lâm đạo hữu kia, lại đúng lúc hiểu được, ‘Trụ Quang’ nhất đạp cấp độ Hỗn Nguyên Sinh Vô Cực?”
“Ầy… Ta cũng không rõ lắm.” Tiêu Tuệ hơi do dự, nói: “Nhưng có lẽ Lâm tiền bối có thể giúp được.”
Nàng cũng không rõ Lâm tiền bối có hiểu được Trụ Quang nhất đạo hay không, nhưng dù sao cũng là đại năng Thiên Đạo, nhất pháp quy tắc vạn pháp thông, dù các đạo khác không cao bằng Thiên Đạo, cũng không hẳn quá thấp mới đúng, cho dù phương pháp quay lại thời gian này không làm được, chắc chắn cũng có những cách khác.
“Lúc trước vị Lâm đạo hữu kia từng ra tay chưa, dùng loại đạo gì?” Đông Duyên Đại Tôn nghi ngờ nói.
“Điều này… Ta cũng chưa từng thấy.”
Tiêu Tuệ lắc đầu nói: “Lâm tiền bối ẩn cư ở nhân gian, luôn coi bản thân là phàm nhân, hoàn toàn che giấu đạo vận và hơi thở, thao quang hối tích, thâm tàng bất lộ, ngay cả phong cách nói chuyện cũng rất khó hiểu, từ trước đến giờ chưa từng trực tiếp bàn luận việc của giới tu hành, cũng chưa từng tự ra tay.”
“Chưa hề tự ra tay?” Nữ tử xinh đẹp “Thanh Quân” kia hỏi.
“Vâng.” Tiêu Tuệ gật đầu nói: “Lâm tiền bối chỉ ban thưởng bảo vật hoặc là chỉ điểm cho các tu hành giả trong giới tu hành, e rằng vì có chuyện quan trọng hơn, chưa hề tự mình ra tay.”
“Điều này… Hình như không muốn để lộ hơi thở.” Lão giả mặc đạo bào “Nguyên Quan Chủ” kia như có điều suy nghĩ nói.
Đông Duyên Đại Tôn cũng nói khẽ: “Ngay cả ngươi cũng không biết sự tồn tại của hắn, vậy có lẽ hắn không chỉ đơn giản là ‘che giấu’, có lẽ lo lắng hơi thở bị nhận ra, hay là… Bị một vài sự tồn tại ở nhân gian phát hiện hơi thở?”
Nữ tử xinh đẹp “Thanh Quân” kia hơi trầm ngâm, nói: “Tiêu đạo hữu, ngươi vừa mới nói, Lâm tiền bối chỉ ban thưởng bảo vật? Hôm nay lão hòa thượng đi giết ngoại ma chuyển thế này, lại dẫn tới chân ma đệ nhất đẳng, suýt nữa ủ thành đại họa, vị Lâm tiền bối kia cũng không tự mình ra tay sao?”
“Không có.”
Tiêu Tuệ nói: “Từ trước đến nay Lâm tiền bối luôn lấy thư pháp thủy mặc chi đạo thuyết minh pháp lý thiên địa, lại cực kỳ cưng chiều thiếu nữ ngoại ma chuyển thế kia, ban cho nàng rất nhiều bảo vật ẩn chứa đại thần thông, sở dĩ hôm nay có thể diệt sát chân ma đệ nhất đẳng kia, chính là vì trong số bảo vật mà Lâm tiền bối ban cho thiếu nữ ngoại ma chuyển thế kia, có một món thần vật chí tôn mở ra động thiên, tự thành càn khôn, bởi vậy mới có thể hóa giải được kiếp nạn này.”
“Lại có thể luyện chế thần vật chí tôn…” Nữ tử xinh đẹp “Thanh Quân” kia không nhịn được hơi rung động.
Nàng cũng được coi là người địa vị cao có mặt mũi ở thiên giới, nhưng cũng chưa từng nhận được bất kì một thần vật chí tôn nào.
Chỉ vì loại kỳ bảo thần vật ẩn chứa đại thần thông thế này, việc luyện chế thật sự quá khó khăn, thần thông càng có uy năng lớn, muốn giữ được uy năng lại càng khó hơn, muốn đem uy năng, linh tính, pháp lý, đạo vận của thần thông khắc hóa giữ lại, cho dù là chí tôn Phật Đà am hiểu luyện bảo, phù triện, cũng phải tốn mấy ngàn năm tháng mới có thể luyện thành một món thần vật, trân quý đến mức nào?
Ở thiên giới nàng chỉ là một trong số đại la kim tiên hỗn nguyên, là một nhân vật bình thường không có bối cảnh gì, muốn lấy được một món thần vật chí tôn như thế, thật sự là nằm mơ.
“Không tầm thường.”
Lão giả mặc đạo bào “Nguyên Quan Chủ” kia khẽ thở dài: “Trong số đám người chúng ta, cũng chỉ có Liên Hỏa Tịnh Quang Phật am hiểu dùng ‘Hồng Liên chi hỏa’ luyện chế kỳ bảo thần vật, vị Lâm tiền bối kia lại có thể luyện chế được thần vật chí tôn?”
“Đúng là không tầm thường.” Đông Duyên Đại Tôn cũng cảm thán: “Trong số chí tôn mà bản tôn của ta quen biết ở thiên giới, sự tồn tại có thể luyện chế thần vật chí tôn cũng chỉ là một hai phần mười thôi.”
Thanh Quân không nhịn được tò mò nói: “Tiêu đạo hữu vừa nói, vị Lâm tiền bối kia có thể giúp đỡ chúng ta, nhưng hắn không thể ra tay, chẳng lẽ trên tay vị Lâm tiền bối kia, có một loại thần vật chí tôn luyện chế ‘Trụ Quang loại’?”
“Điều này… Ta cũng không rõ lắm.”
Tiêu Tuệ cũng không muốn nhiều lời, chỉ có thể nói: “Nhưng ít ra ở nhân gian, Lâm tiền bối là người có hy vọng giúp đỡ chúng ta nhất, đi thỉnh giáo một chút cũng không sai?”
Nàng cũng không tiện nói, lần nào Lâm tiền bối cũng viết chữ ngay tại chỗ, chỉ có tranh thủy mặc là khá lâu mà thôi.
Dù sao quá trình sáng tác tranh thủy mặc, chính là quá trình luyện chế thần vật chí tôn, chậm một chút cũng là bình thường, nhưng thân là đại năng Thiên Đạo, thời gian dùng để luyện chế thần vật chí tôn, lại đơn giản cứ như phàm nhân vẽ một bức tranh thủy mặc.
“Có lý.”
Đông Duyên Đại Tôn thở dài một tiếng, nói: “Nếu sớm biết ở nhân gian có đại nhân vật thế này, lúc trước Nhạc lão quỷ… Có lẽ cũng không chết”
“Nhạc?” Trong lòng Tiêu Tuệ hơi lay động, hỏi: “Đồng Duyên tiền bối đang nói, là vị ‘Cửu Nhạc Quỷ Quân’ của đạo thống Vĩnh Ám Ma Ngục?”
“Không sai, đúng là hắn, ngươi cũng biết hắn?”
Đông Duyên Đại Tôn hỏi một câu, lập tức giật mình nói: “Cũng đúng, vị đại nhân sau lưng ngươi là một trong những người có địa vị cao của Vĩnh Ám Ma Ngục, ngươi hiểu rõ thần tiên của đạo thống Vĩnh Ám Ma Ngục cũng bình thường”
Khu vực của các phương đạo thống bao gồm cả Vĩnh Ám Ma Ngục, chính là cội nguồn của các phương đạo thống, đều không hề ngoại lệ nằm trên mái vòm cao của thiên giới.
Chỉ có đại năng Thiên Đạo của các phương đạo thống, mới có tư cách tiến vào khu vực cội nguồn của đạo thống.
Cũng tức là người được gọi “thần tiên địa vị cao”.
Chữ “cao” trong địa vị cao, là chỉ vị trí phía trên vòm trời, đây là ngang hàng với độ cao của trời.
Trong rất nhiều thần tiên của thiên giới, dù là chân tiên vừa mới phi thăng, hoặc là chí tôn vô cùng cao quý, cũng chỉ là “người thừa kế” của các phương đạo thống mà thôi, so sánh với tu hành giả của nhân gian, ngoại trừ sự khác biệt giữa cảnh giới và lực lượng, cũng không khác biệt quá nhiều.
Tiêu Tuệ im lặng một chút, hỏi: “Xin hỏi tiền bối, Cửu Nhạc Quỷ Quân bị sao thế?”