Chương 219: Thiên Đạo? (2)
Một câu “chờ chút” thoạt nhìn bình thản tùy ý, ngay cả đầu cũng không ngước lên một chút, thật sự đã để lộ ra vẻ ngạo mạn và khinh thường một cách tự nhiên, cứ như chỉ đang đối mặt với vãn bối.
Thế nhưng, dù sao hắn ta cũng có việc cầu người, dù trong lòng khó chịu, cũng không tiện nói thêm gì.
Cũng có thể đối phương không nhận ra mình là ai, nếu không đã biết bản tôn của hắn ta cũng là nhân vật cấp chí tôn, sẽ không qua loa tùy ý như thế.
Đông Duyên Đại Tôn không nhịn được nhìn thoáng qua bức tranh thủy mặc mà đối phương đang miêu tả.
Có thể thấy được trên bức tranh có ngôi sao trên bầu trời đêm, trường hà vào biển, chân trời có một Thái m Tinh lạnh lẽo treo lơ lửng giữa trời, một tiên tử yểu điệu che mặt khóc quanh quẩn bên cạnh Thái m Tinh, cũng không biết là muốn lên Thái m Tinh, hay là về nhân gian.
Thế nhưng, điều kỳ lạ là, còn chưa vẽ xong quần áo cho tiên tử trong bức tranh kia, đã sớm đề lạc khoản, chỗ trống ở dưới ánh trăng, còn có thể nhìn thấy đề một câu thơ –
Vân mẫu bình phong chúc ảnh thâm, trường hà tiệm lạc hiểu tinh trầm.
Thường nga ứng hối thâu linh dược, bích hải thanh thiên dạ dạ tâm.
Đông Duyên Đại Tôn lại giật mình, hóa ra là phúc đề họa thi, liên quan đến thần thoại “Hậu Nghệ” và “Hằng Nga” ở trong truyền thuyết.
Lúc này, vị Lâm đạo hữu kia còn đang tinh tế vẽ quần áo của Hằng Nga ở trong gió đêm, cũng không dùng chút pháp lực nào, cứ như là họa sĩ phàm nhân vậy.
‘Bức tranh phàm tục?’
Đông Duyên Đại Tôn không nhịn được cảm thấy hơi quái dị.
Hắn ta vốn tưởng vị Lâm đạo hữu này có thể lấy thủy mặc chi đạo luyện chế kỳ bảo đại thần thông, nhưng bức tranh này lại không có chút hơi thở đạo vận nào, nếu là kỳ bảo thần thông cảnh giới hỗn nguyên, hắn ta không thể không nhận ra.
Về phần thần vật chí tôn…
Tự thành thế giới, bên trong có động thiên thế này, nguyên thần thứ hai của hắn ta chỉ là cảnh giới hỗn nguyên, thật sự không nhận ra chỗ kỳ diệu của thần vật chí tôn.
Có thể sao?
Loại thần vật ẩn chứa cảnh giới Hỗn Nguyên Vô Cực kia, muốn ấn khắc mở động thiên ở trong đó, đại thần thông tự thành càn khôn, vậy đồng nghĩa với sớm mở ra một phương thế giới, đồng thời ký thác phương thế giới này vào trên kỳ bảo thần vật!
Độ khó luyện chế thần vật thế này thật sự cao không hợp thói thường, không tinh thông luyện bảo căn bản cũng không làm được, nếu muốn thi triển đại thần thông cảnh giới Hỗn Nguyên Vô Cực không biết khó khăn hơn gấp bao nhiêu lần!
Dù luyện chế nhanh, cùng phải lấy “ngàn năm” làm đơn vị.
Còn trên bức tranh kia, có rất nhiều nơi mực nước còn chưa khô cạn, vừa nhìn đã biết hôm nay mới sáng tác họa tác, còn nét mực đề thơ và lạc khoản đã khô, hắn ta có thể cảm ứng được đã đề lên từ tối hôm qua.
Cho dù là nhân vật cấp chí tôn, chưa đến thời gian một ngày, dù có luyện chế kỳ bảo cảnh giới Hỗn Nguyên Vô Cực cũng không thể, chứ đừng nói đến thần vật chí tôn.
Bức tranh này cũng chỉ có một tia đạo vận không có ý nghĩa thiên nhiên, cũng không có đại thần thông gì, hiển nhiên chỉ là họa tác phàm tục mà thôi.
‘Chỉ vì một bức họa tác phàm tục, lại bỏ rơi ta ở chỗ này?’
Đông Duyên Đại Tôn càng bất đắc dĩ, dù trong lòng khó chịu, nhưng có việc cầu người, hắn ta cũng không thể nóng nảy.
Nói cho cùng, hắn ta cũng chỉ là nguyên thần thứ hai, nếu là bản tôn đích thân đến, có lẽ vị Lâm đạo hữu này mới có thể coi trọng đối xử theo lễ nghi.
Còn Lâm Chỉ Thủy cũng không ngẩng đầu lên chậm rãi miêu tả, trong lòng thầm lẩm bẩm: ‘Đã sắp vẽ xong, chỉ đợi ngươi đến cửa thôi.’
Tối hôm qua, hắn biết Tiêu Tuệ muốn dẫn lão đại tới thăm hỏi vị đại gia thư pháp là hắn, cũng thấy hơi lo lắng.
Dù sao hắn cũng là một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, không giống đại gia thư pháp được xưng tụng là tiền bối đức cao vọng trọng, trong mắt fan hâm mộ thì hắn là tiền bối, nhưng loại lão đại này, đâu dễ dàng coi hắn là thần tượng như vậy?
Hơn nữa, rõ ràng lão đại của đối phương còn có thể gọi là quái gở, rất hiển nhiên không phải là loại vuốt mông ngựa sẽ chiếm được thiện cảm.
Vì vậy sau khi Lâm Chỉ Thủy suy nghĩ một đêm, quyết định dứt khoát thể hiện ra vẻ đại gia thư pháp tuổi trẻ kiêu ngạo, lộ ra vẻ kiêu ngạo bướng bỉnh một chút, cứ như một vị thiên tài si mê đạo thư pháp đan thanh này.
Thiên tài và tên điên, thường chỉ kém một con đường, càng điên một chút ngược lại sẽ khiến cho người ta cảm thấy hắn là vì si mê, vì vậy mới có được trình độ như thế!
Đối phương vừa vào cửa, hắn sẽ giả vờ si mê đắm chìm trong sự sáng tác, tích chữ như vàng, trước tiên cứ bỏ mặc đối phương rồi lại nói.
Đây mới gọi là không giống bình thường.
Hắn sợ đối phương tưởng không phải do hắn họa tác, còn cố gắng sớm đề thơ, đề lạc khoản.
Sau một lúc lâu.
“Xong.”
Cuối cùng Lâm Chỉ Thủy đã ngẩng đầu, đặt bút lông sang bên cạnh, hơi có vẻ thỏa mãn đánh giá bức tranh này, nở một nụ cười: “Cuối cùng đã hoàn thành.”
Ầm ầm!
Đồng thời với lúc hắn buông bút vẽ xuống, tiếng nổ vang vô hình cũng vang lên theo.