Chương 220: Thiên Đạo? (3)
Trong chốc lát, trên họa tác đột nhiên tản ra một luồng tia sáng kỳ dị mà phàm nhân không thể nhìn thấy, cứ như trong hỗn độn tối tăm mịt mờ lại trộn lẫn một tia ánh sáng vàng, cứ như là luồng ánh sáng Thái Sơ đầu tiên vào lúc khai thiên lập địa!
Điều này cứ như tuyên bố bên trong bức họa này, đã ra đời một phương thế giới mới!
“Điều này…”
Lúc Đông Duyên Đại Tôn nhìn thấy một vòng Thái Sơ chi quang này, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Bản tôn của hắn ta là chí tôn nắm giữ Hỗn Nguyên Sinh Vô Cực, có được năng lực lớn khai mở động thiên, tự thành càn khôn, sao hắn ta lại không biết Thái Sơ chi quang lộ ra trong họa quyển này chứ?
Thế nhưng… Điều này sao có thể?
Bức tranh này lại không phải là họa tác phàm tục?
Rõ ràng chỉ là một bức họa tác được sáng tác trong thời gian chưa đến một ngày mà thôi, sao có thể là thần vật chí tôn tự thành thế giới càn khôn??
Hắn ta hoàn toàn không thể tin được!
‘Thái Sơ chi quang?’
Tiêu Tuệ liếc một cái là nhận ra ánh sáng trên bức tranh này, nhưng cũng không quá ngạc nhiên, chỉ âm thầm than thở: ‘Thái Sơ chi quang… Đúng là Lâm tiền bối, còn nhanh hơn cả người kia…’
Trước khi nàng chuyển thế hạ phàm, đã từng là pháp bảo của người kia, tất nhiên hiểu rõ đại năng Thiên Đạo đáng sợ đến mức nào, loại đại năng kia, nhất niệm là có thể mở càn khôn, nàng cũng được chứng kiến rất nhiều tình cảnh càn khôn sinh ra, Thái Sơ chi quang nở rộ.
Chỉ là đại thần thông thế này, muốn cố định chất chửa ở trong vật phẩm là rất khó khăn.
Chí tôn cần mấy ngàn năm thậm chí trên vạn năm.
Cho dù là đại năng Thiên Đạo, cũng cần một chút thời gian.
Lâm tiền bối lại chỉ dùng thời gian chưa đến một ngày đã làm được, hiển nhiên trên mặt cảnh giới còn đáng sợ hơn cả người kia!
Thế nhưng, nàng đã suy đoán được điểm này từ lâu, vì vậy cũng không ngạc nhiên.
“Cảnh giới của Lâm tiên sinh thật sự không phải bình thường.”
Tiêu Tuệ mở miệng cười nói: “Thế nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy ngài đề họa thơ đấy.”
“Nghe nói có khách muốn tới, đương nhiên phải chuẩn bị một phần lễ gặp mặt.” Lâm Chỉ Thủy mỉm cười, nhìn thoáng qua vị đại thúc đẹp trai thoạt nhìn rất có cá tính rất có chuyện xưa, nói: “Tối hôm qua, sau khi nghe nói chuyện của ngươi, mới có tác phẩm kém cỏi này, vị khách này có ưa thích không?”
Đông Duyên Đại Tôn lại ngạc nhiên nhìn họa tác ở trên bàn, cứ như đã bị chấn động.
Trong lòng của hắn ta càng như sóng to gió lớn cuồn cuộn không ngừng, trong đầu nhảy ra một suy đoán đáng sợ khiến hắn ta hoàn toàn không thể tin được.
Lâm Chỉ Thủy nhìn thấy vẻ mặt của vị lão đại này, không nhịn được mừng thầm, xem ra trình độ tranh thủy mặc của hắn đã rất cao, thật sự không phí công luyện tập mấy tháng nay.
Tiêu Tuệ không nhịn được mở miệng nhắc nhở: “Đông Duyên tiên sinh, Lâm tiên sinh đang hỏi ngài đấy.”
Nàng hơi lo lắng vị Đông Duyên Đại Tôn này sẽ đắc tội Lâm tiền bối, một đại năng Thiên Đạo thế này cố ý lấy bút pháp thủy mặc luyện chế ra một món thần vật chí tôn, dù chỉ dùng thời gian chưa đến một ngày, nhưng không trả lời cũng quá thiếu tôn trọng đi?
“Không sao.”
Lâm Chỉ Thủy cười nói: “Có lẽ vị tiên sinh này thấy hơi bất ngờ, có thể hiểu được.”
Thiên tài thư pháp gia, ngông cuồng một chút không hề sai.
Thế nhưng, người này họ “Đông Duyên”? Trong nhiều gia đình như vậy lại có một dòng họ này sao?
Tiêu Tuệ lại hơi bất đắc dĩ, nhưng nàng cũng hiểu rõ.
Có thể trong vòng thời gian một ngày luyện chế ra thần vật chí tôn, vậy hầu như không cần nghĩ cũng biết, tất nhiên là việc đại năng Thiên Đạo mới có thể làm được!
Chắc hẳn, Đông Duyên Đại Tôn cũng phát hiện điều này, phát hiện nhân gian lại có đại năng Thiên Đạo chuyển thế, mới có thể rung động như thế đi.
Lúc trước nàng biết điều này, sự rung động trong lòng không hề ít hơn Đông Duyên Đại Tôn.
“A…”
Đột nhiên, Đông Duyên Đại Tôn tỉnh táo lại từ trong suy nghĩ, rộng mở dời ánh mắt ra khỏi bức tranh, ánh mắt rung động nhìn Lâm Chỉ Thủy, trong lòng hơi hoảng sợ.
Hắn ta hít sâu một hơi, chậm rãi cúi đầu xuống, ánh mắt hơi có vẻ sợ hãi nhìn xuống mặt đất, hơi căng thẳng mở miệng nói: “Tại hạ… Đông Duyên Kỳ, vừa rồi có chỗ thất lễ, kính xin Lâm… Lâm tiên sinh đừng trách.”
“Không sao, Đông Duyên tiên sinh có thể xem hiểu bức tranh này, cũng coi như có ánh mắt.” Lâm Chỉ Thủy bình tĩnh mỉm cười, cố gắng thể hiện ra phong cách trang bức của thiên tài kiêu ngạo bị người nhìn thấu.
Đông Duyên Đại Tôn nghe vậy, càng chắc chắn.
Vị nam tử trẻ tuổi thoạt nhìn như phàm nhân ở trước mắt, chính là đại năng Thiên Đạo!
Nếu không chạm đến đại năng Thiên Đạo, cảnh giới hoàn toàn vượt qua độ cao “Hỗn Nguyên Sinh Vô Cực”, sao có thể dễ dàng luyện chế ra thần vật chí tôn khai mở càn khôn như vậy?
Thiên Đạo có thiếu, mới có cơ hội chạm đến Thiên Đạo tối cao.
Trước mặt Thiên Đạo chí cao vô thượng, chút thủ đoạn Hỗn Nguyên Sinh Vô Cực cũng có vẻ vô cùng ngây thơ, tất nhiên có thể luyện chế ra thần vật chí tôn trong khoảng thời gian ngắn.
Thế nhưng, hắn ta hoàn toàn không thể hiểu được… Một đại năng Thiên Đạo chí cao vô thượng vốn nên sống ở trên vòm trời cao của thiên giới, sao lại chuyển thế đến nhân gian??