Chương 238: Yêu ta? (6)
Thế nhưng, cũng không biết là vì động tác của đối phương quá chậm, hay là quá trình của ngân hàng quá rắc rối, chờ một lúc lâu, cuối cùng hắn đã nhận được tin nhắn thay đổi số dư của ngân hàng.
Nhận được 129.600 nguyên.
Nhìn con số này, Lâm Chỉ Thủy không nhịn được cười, còn thấy hơi cảm động.
Đã bao lâu, từ sau khi phụ nhân của Trình Thất Nguyệt đến đây, hơn hai tháng nay cửa tiệm không còn làm ăn gì nữa, cuối cùng hôm nay lại khai trương!
Giao thiệp rộng vẫn tốt hơn, sau này có lẽ việc làm ăn sẽ liên tục không ngừng nghỉ?
Hơn nữa danh tiếng càng lúc càng lớn, sớm muộn gì cũng có thể trở thành đại gia thư pháp nổi tiếng!
Lâm Chỉ Thủy không nhịn được mỉm cười rửa tay, lúc này mới rời khỏi nhà vệ sinh, tâm trạng vui vẻ nhìn vị tiểu thư khuê các đang ngắm bức tranh kia, cười nói: “Đợt chút nữa bức tranh khô, ngươi hãy cất vào, bây giờ đã muộn, có cần ta tiễn ngươi không?”
Thanh Quân ngẩn ngơ, vội vàng lắc đầu nói: “Không cần làm phiền ngài.”
Có lẽ Lâm tiền bối đang uyển chuyển ra lệnh tiễn khách, nếu không nàng rõ ràng là một đại la kim tiên hỗn nguyên hạ phàm, còn sợ ban đêm?
“Đúng lúc ta cũng muốn về, để ta tiễn ngươi một đoạn đi.” Lâm Chỉ Thủy mỉm cười rất lịch sự.
Thanh Quân hơi do dự, biết ơn khom lưng nói: “Vậy… Làm phiền ngài.”
“Chuyện nhỏ thôi.”
Lâm Chỉ Thủy khẽ lắc đầu, “Ta khóa cửa tiệm đã.”
“Vâng.” Thanh Quân thành thật đứng chờ.
Sau khi Lâm Chỉ Thủy xếp gọn bức tranh thủy mặc đưa cho nàng, cất bút lông xong, cầm túi, khóa cửa tiệm lại, đứng trước cửa cười nói với Thanh Quân: “Ta tiễn ngươi đến đầu ngõ đi, còn lại thì ngươi tự về.”
“Làm phiền ngài quá.” Thanh Quân vội vàng nói.
Tuy nàng cũng không hiểu nhiều, vì sao vị Lâm tiền bối này lại muốn tiễn nàng một khoảng cách đó, vốn nàng muốn bay thẳng về Thanh Thành, nhưng tiền bối đã nói như vậy, nàng cũng chỉ có thể đàng hoàng dùng chân đi bộ.
Hơn nữa, có cơ hội đi cùng với một vị tiền bối đại năng Thiên Đạo chuyển thế như này, nàng đã cảm thấy vô cùng vinh hạnh, trái tim hưng phấn đến mức muốn nhảy ra ngoài.
…
Trên không trung bao phủ màn đêm.
Một luồng ánh sáng hư ảo không một tiếng động lướt qua khoảng không đến đây, dùng tốc độ kinh khủng không biết vượt qua vận tốc âm thanh gấp bao nhiêu lần, trong chớp mắt xẹt qua chân trời, đi tới khoảng không bên trên Tô Thành.
Sau đó, dừng lại trên bầu trời cao hơn vạn mét phía trên một con hẻm sâu vắng vẻ cũ nát, hóa thành một nữ tử áo trắng yếu đuối xinh đẹp tuyệt trần.
Vết rách trên mi tâm nữ tử áo trắng hơi mở ra, để lộ ra Hối Minh Chi Đồng quỷ dị, quan sát ánh sáng nguyên thần ở bên dưới.
“Lại ở nơi này… Cũng may chí tôn chuyển thế đã đến Lăng Yên Các…”
Khóe môi nữ tử áo trắng hơi nhếch lên nở một nụ cười dịu dàng, ngay lập tức quanh người chậm rãi bùng cháy một ngọn lửa màu đen u ám lại khủng bố.
Nàng cũng đóng Hối Minh Chi Đồng đã tiêu hao hơn phân nửa uy năng, nhìn chằm chằm mặt đất phía dưới, trong lúc tìm kiếm đại la kim tiên hỗn nguyên chuyển thế kia, cũng tích lũy tất cả lực lượng đến cực hạn, cũng chuẩn bị sẵn sàng Vô Thế Hoa kia.
Nàng hơi thủ thế, lúc đang chuẩn bị phóng xuống phía dưới, thuận tiện thả ra Ma vực –
Nàng chợt nhìn thấy, trên mặt đất trong con ngõ sâu, ở phía trước đại la kim tiên hỗn nguyên chuyển thế giống như tiểu thư khuê các kia, có một nam nhân trẻ tuổi chậm rãi đi về phía trước.
Nữ tử áo trắng thay đổi sắc mặt, cơ thể đột nhiên khựng lại, không thể tin nổi nhìn về phía nam tử trẻ tuổi kia.
“Sao có thể… Rõ ràng Hối Minh Chi Đồng của ta không nhìn thấy ánh sáng nguyên thần của hắn ta! Không phải hắn ta đang ở Lăng Yên Các sao?” Trong lòng nàng đầy vẻ rung động và không thể tưởng tượng nổi.
Cùng lúc đó, một suy nghĩ khiến trong lòng nàng run rẩy chậm rãi trào ra.
Lúc này, nàng phát hiện nam tử kia đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, hình như đang nhìn nàng.
Trong mắt nữ tử áo trắng hiện ra vẻ hoảng sợ, ánh lửa quanh người lập tức bùng cháy lên, trong chớp mắt đã hóa thành một luồng ánh sáng tối tăm, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy trốn.
…
Hai người bước đi dọc theo con hẻm nhỏ vắng vẻ ánh sáng mờ tối.
Lâm Chỉ Thủy phát hiện hình như vị muội tử này hơi căng thẳng thái quá và xấu hổ, nàng chẳng nói chẳng rằng, chỉ ngoan ngoãn đi sau lưng hắn, ngay cả đi đường cũng rất nhẹ nhàng không nhịn được lắc đầu cười một tiếng.
Đúng là tiểu thư khuê các, thoạt nhìn mềm yếu như vậy, đúng là vẫn nên tiễn một đoạn đường cũng lịch sự hơn chút, hơn nữa có thể tăng thêm độ thiện cảm của khách hàng, sao lại không làm.
Sau khi đi được một đoạn đường, Lâm Chỉ Thủy phát hiện đã đến đoạn đường tia sáng tối tăm nhất, không nhìn thấy một cột đèn đường nào ở hai bên đường, không nhịn được mở miệng nhắc nhở: “Cẩn thận một chút.”
Thanh Quân không nhịn được hơi ngạc nhiên, cẩn thận cái gì?
Lúc này, nàng bỗng dưng cảm nhận được sự nguy hiểm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.
Một bóng người áo trắng như tuyết đang đứng lơ lửng trên không trung quan sát nàng, Hắc Viêm đáng sợ lượn lờ xung quanh.
Cứu Thế Nhân!
Trong lòng nàng không nhịn được run lên.
Xảy ra chuyện gì? Sao đúng lúc Cứu Thế Nhân kia cũng đến đây?
“Sao thế?”
Lâm Chỉ Thủy quay lại nhìn, phát hiện vị tiểu thư khuê các này đang nhìn lên bầu trời mờ tối, dáng vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó, hắn cũng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trong bầu trời đêm nay cũng không có trăng sáng, không thể nhịn được cười, hóa ra cảm thấy quá tối nên tìm ánh trăng.
Thanh Quân lại ngẩn ngơ, đột nhiên phát hiện Cứu Thế Nhân kia lại biến thành một ánh lửa chạy trốn?
Người này chạy trốn?
Lâm Chỉ Thủy mở miệng cười nói: “Đừng nhìn lên trời, yên tâm đi theo ta thôi, đảm bảo ngươi sẽ không xảy ra chuyện.”
Thanh Quân nghe vậy, trong lòng lại hơi chấn động, thông suốt hiểu rõ.
Cuối cùng nàng đã hiểu rõ.
Chẳng trách…
Chẳng trách Lâm tiền bối lại cố ý muốn tiễn nàng một quãng đường, hóa ra là vì tính được Cứu Thế Nhân kia sẽ đến chặn đường nàng!
Chắc hẳn, Lâm tiền bối cũng vì không muốn ra tay, mới cố ý dẫn theo nàng đi, ít nhất cứ như thế không cần ra tay cũng có thể chấn nhiếp Cứu Thế Nhân kia.
Lúc này nghe thấy Lâm tiền bối cam đoan, trong lòng Thanh Quân không nhịn được cảm thấy yên ổn, chỉ cảm nhận được cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.
Đúng vậy, có một đại năng như Lâm tiền bối ở đây, sẽ xảy ra chuyện gì được chứ?
Nghĩ đến đây, Thanh Quân hít sâu một hơi, biết ơn mở miệng nói: “Đa tạ ngài, có ngài ở bên cạnh, đương nhiên ta sẽ không lo lắng.”
Lâm Chỉ Thủy ngạc nhiên, ho khan một tiếng, nói: “Đi thôi.”
Trong lòng của hắn lại đang thầm lẩm bẩm: ‘Muội tử này… Có phải đã yêu ta rồi không?’