Chương 263: Mẹ kế Xà Tích Lộ (1)
Trong dãy núi vạn khe, trên khoảng không của một ngọn núi vô danh.
Một vùng không gian đột nhiên hơi dao động, cứ như mặt nước gợn sóng, không ngừng trập trùng, biên độ dao động càng lúc càng lớn.
Đột nhiên –
“Rầm!”
Mảnh không gian này đột nhiên hoàn toàn vỡ vụn, trong chớp mắt đã tạo thành một lỗ thủng thông đạo to lớn, đầu thông đạo không gian này kết nối với một khoảng thế giới thần bí tràn đầy nét cổ xưa.
Xuyên qua khe hở không gian thật lớn này, có thể mơ hồ nhìn thấy vùng thế giới ở bên trong, là một lầu các khổng lồ cổ kính mùi hương cổ xưa, lầu các cao chín tầng, lại không biết nó cao đến đâu, cứ như đâm thẳng vào lăng tiêu, ẩn nấp trong Yên Hà chói lọi thần bí.
Trên lầu các kia lại treo một tấm bảng hiệu to lớn, viết ba chữ to –
Lăng Yên Các!
Đột nhiên trong lúc đó, bên trong thế giới Lăng Yên Các, bay ra một đạo lưu quang màu kim hồng, xuyên qua thông đạo không gian, sau đó đứng trên khoảng không trung ở ngọn núi vô danh!
Đó là một con Tam Túc Ô Nha cả người màu vàng óng, cao khoảng nửa người, vỗ cánh, cả người đều quấn quanh trong ngọn lửa màu vàng óng chói mắt, cứ như một vầng mặt trời xuất hiện giữa thiên địa.
“Còn chưa tiếp xúc đến Thiên Đạo đâu… Vậy mà đã thả ta ra?”
Tam Túc Kim Ô nói thầm một tiếng, giọng nói hơi có vẻ non nớt, cứ như một thiếu nữ đang oán trách lẩm bẩm.
Đột nhiên, nó quay sang nhìn về phía vị trí của Thanh Thành, phát ra một giọng nói nghi ngờ: “Là hơi thở của phụ hoàng…”
Trong đôi mắt của nó đột nhiên hiện ra vẻ kích động, lập tức hóa thành một mặt trời kim hồng, lấy một tốc độ vô cùng kinh khủng phi độn đến đó.
…
Trong Ma vực u ám tĩnh mịch, Thanh Thành đã hoàn toàn biến thành phế tích.
Sau khi Cứu Thế Nhân kia cứng rắn đỡ một mũi tên của Đông Duyên Đại Tôn, liền phun một ngụm Hắc Viêm về phía trận cơ phía dưới.
Trận cơ kia đang đứng ở bên trong kết giới phong cấm, sau khi Hắc Viêm này rơi vào kết giới phong cấm, lại trong khoảng khắc hòa tan kết giới, tu hành giả trong đó càng không có cách nào chống cự, trong chốc lát đã bị Hắc Viêm thiêu thành tro tàn.
Cho dù trận cơ trong đó không hòa tan, nhưng uy năng trận pháp cũng suy yếu một chút.
“Nguy… Lục Kiếm Tiên, ngươi nhanh thông báo với Tiêu Tuệ, để nàng rời khỏi Vạn Thế Phục Long đại trận đó, nếu không chính là chịu chết vô ích! Tạm thời rời đi, Vạn Thế Phục Long đại trận kia cũng không dễ phá như vậy.”
Đông Duyên Đại Tôn cau mày truyền âm cho Lục Kiếm Tiên, đồng thời lại bắn ra một mũi tên, ý đồ ngăn chặn Cứu Thế Nhân.
Thế nhưng, sau khi lực lượng của trận pháp gia trì này giảm bớt, Cứu Thế Nhân kia lại càng thêm thoải mái nhận một mũi tên này.
Lục Kiếm Tiên lập tức xuyên thấu qua bảo vật truyền âm Tiêu Tuệ để lại, đưa tin để nàng rời khỏi Vạn Thế Phục Long đại trận.
Sa sút đến tình thế như bây giờ, chỉ có chờ Lâm tiền bối ra tay mới có năng lực xoay chuyển tình thế, còn chí tôn chuyển thế không biết bị phong ấn ở nơi nào kia, nếu như không hiểu Chưởng Trung Phật Quốc này, không cách nào vận chuyển trận pháp, cũng chưa hẳn đã là đối thủ của Cứu Thế Nhân kia.
Đông Duyên Đại Tôn liên tục bắn mấy mũi tên, đều bị nữ tử áo trắng kia thoải mái đỡ được, còn rút ra khe hở liên tục phá vỡ mấy trận cơ!
Trận pháp gia trì lực lượng, cũng trở thành càng ngày càng yếu.
Đám tu hành giả liên thủ thả ra dòng lũ thiên bảo, trước mặt Cứu Thế Nhân kia, căn bản cũng không có tác dụng, nàng chỉ tùy ý vỗ một chưởng, thì có thể ngăn cản dòng lũ hơn ngàn kiện thiên bảo thoạt nhìn không thể ngăn cản được nổ tung phân tán ra.
“Cửu Tiễn Xạ Nhật!”
Đông Duyên Đại Tôn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sau đó huyết châu óng ánh hóa thành chín mũi tên màu vàng đỏ ở trên không trung, hắn ta liên tục bắn ra chín mũi tên, bay thẳng đến Cứu Thế Nhân kia.
Nữ tử áo trắng tỏ ra ngưng trọng: “Liều mạng?”
Thế nhưng, nàng lại không tránh không né, chỉ giang hai cánh tay ra, hóa thành một mảnh Hắc Viêm hình dạng giống như Phượng Hoàng, mặc cho chín mũi tên kia xuyên qua cơ thể của nàng, để lại chín lỗ hổng, chín mũi tên kia lại vòng về, một lần nữa xuyên qua cơ thể của nàng.
“Soạt soạt soạt!”
Chín mũi tên lại xuyên qua cơ thể của nàng, đều bị Hắc Viêm đốt cháy mất đi một phần uy năng, liên tục bảy lần, uy năng của chín mũi tên cũng đã hao hết.
Ngay lập tức, Hắc Viêm ngưng tụ cùng một chỗ, lần nữa hóa thành nữ tử áo trắng xinh đẹp xuất trần.
Nàng lại không hư hao chút nào!
“Bất Tử Phượng Viêm?”
Đông Duyên Đại Tôn thay đổi sắc mặt, không ngờ Cứu Thế Nhân này lại hiểu được nhiều pháp môn bí truyền thượng cổ như vậy!
Những pháp môn này đều là bí mật bất truyền thời thượng cổ, rốt cuộc Cứu Thế Nhân này học được từ đâu?
“Vậy mà có thể tiêu hao ba phần nguyên khí của ta.” Nữ tử áo trắng đứng giữa trời nhìn về phía Đông Duyên Đại Tôn, thản nhiên nói: “Thế nhưng, cũng chỉ thế thôi…”
Sắc mặt Đông Duyên Đại Tôn tối tăm.
Dù sao pháp thân của nguyên thần thứ hai cũng là “Hậu Nghệ”, không phải là pháp thân “Xích Đế” mà hắn ta am hiểu, hơn nữa uy năng do hắn ta phát huy chủ yếu là dựa vào sự dao động trận pháp, dưới sự hao tổn tinh huyết liều mạng, biên độ tăng lên cũng không được coi là quá lớn.
Hắn ta vốn định dựa vào chín mũi tên này, trực tiếp ép Cứu Thế Nhân này ra bên ngoài trận pháp, một lần nữa bố trí trận pháp, tiện kéo dài thời gian, không ngờ nàng lại hiểu pháp môn thế này, đỡ lấy chín mũi tên!
Đúng lúc này –
“Nguy rồi, đã đến giờ.”
Đông Duyên Đại Tôn đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhắm hai mắt lại, còn uy áp đáng sợ của cấp độ chí tôn kia, cũng đột nhiên biến mất không còn, sau khi hắn ta mở mắt ra một lần nữa, trong mắt hiện ra vẻ mơ hồ, lập tức lẩm bẩm nói: “Đã trở về? Đến giờ sao?”
Lục Kiếm Tiên và Xà Tích Lộ đều phát hiện điểm này, không nhịn được sắc mặt trở nên tối tăm.
Lúc đầu, bản tôn của Đông Duyên Đại Tôn cũng không phải đối thủ của Cứu Thế Nhân, bây giờ càng hoàn toàn không có hy vọng!
Chỉ còn lại Lục Kiếm Tiên và nguyên thần thứ hai Đông Duyên Đại Tôn, hai người này tương đương với chiến lực cấp độ đại la kim tiên hỗn nguyên chuyển thế, sao có thể chống lại Cứu Thế Nhân kia?
Xà Tích Lộ cắn môi, lật tay lấy họa quyển Nữ Oa kia ra, lại phát hiện bức tranh Nữ Oa không có chút động tĩnh nào, không nhịn được lại càng nóng vội.
Xảy ra chuyện gì?
Đã đến lúc này, linh tính của bức tranh Nữ Oa vẫn còn cho rằng thời cơ chưa đến?
“Hả?”
Nữ tử áo trắng đứng trên không trung, cũng chú ý đến uy áp của Đông Duyên Đại Tôn đã yếu hơn, không nhịn được nói khẽ: “Thắng bại đã phân.”
Nàng thờ ơ nhìn về phía đám tu hành giả ở Thanh Thành phía dưới, trong tay đột nhiên hiện ra một đoàn hỏa cầu màu đen vô cùng to lớn, cứ như một vòng mặt trời màu đen chói chang treo lơ lửng giữa trời, khiến người ta chỉ nhìn thấy đã vô cùng tuyệt vọng.