Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Biết Ta Là Cao Nhân

Chương 288: Phụ thân (2)

Chương 288: Phụ thân (2)
Nàng thở dài, nói: “Chỉ cần có Ma Tổ bằng lòng đánh đổi đủ nhiều, hình thành hóa thân ở nhân gian, âm thầm bắt tu hành giả, tùy tiện dùng chút thủ đoạn, thì có thể khiến tu hành giả bị phàm nhân phát hiện, dễ dàng khiến ngoại ma giáng lâm, cho dù là dị thú ngoại ma đệ nhất đẳng, chỉ cần có ban thưởng của ‘nó’, đều có thể trở thành thiên ma.”
Xà Tích Lộ không nhịn được sửng sốt.
“Đối với Ma Tổ mà nói, lúc trước là vì nhân gian không đáng nhắc tới, không hề để vào mắt, vì vậy chưa từng can thiệp đến nhân gian.”
Tiêu Tuệ chậm rãi thở dài nói: “Nhưng bây giờ Ma Tổ đã coi trọng nhân gian hơn, nếu chúng ta thật sự quét sạch ngoại ma, người bị xui xẻo chỉ có tu hành giả nhân gian thôi.”
“Vậy Ma Tổ… Không sợ bị phàm nhân phát hiện sao?” Xà Tích Lộ không nhịn được hỏi.
Tiêu Tuệ im lặng một chút, nói: “Đại năng Thiên Đạo hoặc là Ma Tổ ngoại đạo, đều đã nhảy ra khỏi tam giới, dù bị phàm nhân nhìn thấy, cũng không có bất kì ảnh hưởng gì.”
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Nếu không phải như vậy, ngươi cho rằng nhân gian lấy đâu ra pháp thân truyền thừa chứ?”
Xà Tích Lộ ngẩn ngơ.
“Tu hành giả đều cử hành pháp đàn cầu trời mới có, trước khi nhập môn cũng chỉ là phàm nhân thôi.”
Tiêu Tuệ nói khẽ: “Pháp đàn cầu trời kia dẫn đến hư ảnh thần tiên, chỉ có phàm nhân tiếp nhận truyền thừa mới có thể nhìn thấy, phàm nhân không liên quan cũng không thấy được, đó là ngọn nguồn thần vị ý chí của các phương đạo thống, đủ để che mắt của ‘nó’, dù bị phàm nhân nhìn thấy cũng không có ý nghĩa, nếu không chẳng phải ngay cả nhập môn cũng không có cách nào không?”
“Thì ra là thế…” Xà Tích Lộ giật mình.
“Tiểu Xà ngươi cứ yên tâm tu luyện đi.”
Tiêu Tuệ nói: “Luân hồi chuyển thế, ít nhất phải cần thời gian bảy ngày, ít nhất phải bảy ngày sau mới có thể tìm được nữ nhân có thai để đầu thai, lại thêm bồi dưỡng và bố trí cũng cần rất nhiều thời gian, ngươi cứ yên tâm tu luyện đi, trận chiến nhân gian lần này cũng vì bảo vệ ngươi, ngươi cũng phải cố gắng mới được.”
Xà Tích Lộ yên lặng gật đầu, nói nhỏ: “Ta đã hiểu…”


Giữa trưa ngày hôm sau, Tô Thành.
Cửa tiệm tranh chữ trong con ngõ sâu vắng vẻ.
Lâm Chỉ Thủy dọn dẹp đống giấy lộn trên bàn một chút, lại liếc nhìn bức tranh thứ ba Dao Trì Kim Mẫu đã vẽ hai ngày nay, không nhịn được khẽ lắc đầu, “Tài nghệ thật sự chưa được…”
Hôm nay hắn vì luyện tập, cố ý không dùng chiếc bút lông yêu quý, trình độ thật sự kém hơn rất nhiều.
Về mặt “hình” cũng không có vấn đề gì, nhưng không hề có thần vận của Tây Vương Mẫu trên quyển 《Tam Giới Chi Biến》 kia, không có cảm giác sống động như thật.
Không còn cách nào, dùng chiếc bút lông khác căn bản không thuận tay, hoàn toàn không có cảm giác trôi chảy uyển chuyển như ý.
“Thế nhưng, có lẽ cũng coi như quen thuộc, không kém quá nhiều.”
Lâm Chỉ Thủy nhìn thoáng qua bức tranh Tây Vương Mẫu trên 《Tam Giới Chi Biến》, tiện tay vò bức tranh luyện tập thành một cục, ném vào trong sọt rác, lại cắt một tờ giấy tuyên thành mới.
Lần này hắn chuẩn bị phát huy “tài nghệ thật sự”, nghiêm túc vẽ một bức tranh Dao Trì Kim Mẫu.
Bức tranh này chuẩn bị để tặng cho người ta, đương nhiên phải nghiêm túc một chút, trình độ càng cao càng tốt.
Về phần đối tượng được tặng bức tranh này… Là vị Tề lão sư trước kia dạy thư pháp cho hắn, nghe nói gần đây nàng sắp sinh đứa thứ hai, đương nhiên phải đến bệnh viện thăm hỏi một chút.
Dù sao… Bản thân có được trình độ thư pháp hội họa cao như vậy, ngoại trừ bởi vì thiên phú và chiếc bút lông yêu quý ra, cũng vì có vị lão sư này cẩn thận dạy bảo, là môn sinh đắc ý, hắn đã trò giỏi hơn thầy!
Đi tay không thì không tốt lắm, nhưng hắn không muốn tốn quá nhiều tiền, cũng không biết tặng quà gì, dứt khoát tặng bức tranh là được.
Để Tề lão sư biết thành tựu hiện tại của hắn, đây mới là món quà tốt nhất!
Hơn nữa, lão công của Tề lão sư là hội trưởng hiệp hội thư pháp Tô Thành, cũng được coi là nhân vật có mặt mũi, để lại chút ấn tượng tốt, cũng có ích cho tương lai.
Chẳng mấy chốc đã đến hoàng hôn.
“Phù, cuối cùng đã vẽ xong.”
Lâm Chỉ Thủy đặt bút lông xuống, đánh giá bức tranh ở trên bàn sách, không nhịn được thỏa mãn khẽ gật đầu.
Tây Vương Mẫu ở trên bức tranh khí chất bất phàm, xinh đẹp lại ung dung, tự nhiên tỏa ra vẻ tôn quý, trên người mặc đế bào hoa mỹ, chân đạp lên tường vân bảy sắc, cầm trượng đứng đó như Nữ Đế quân lâm, ánh mắt như đang quan sát chúng sinh bên trên mặt đất.
Tây Vương Mẫu được tôn sùng là nữ thần hôn nhân, sinh dục, bảo vệ phụ nữ.
Bức tranh Tây Vương Mẫu tuần tra nhân gian này, đúng lúc thích hợp đưa cho một nữ nhân đang chờ sinh như Tề lão sư, ngụ ý rõ ràng, phù hộ an khang.
“Cũng gần đủ.”
Lâm Chỉ Thủy chờ sau khi mực khô, liền đi bồi bức tranh này, đặt vào trong hộp quà, thu dọn đồ đạc, sau khi đóng chặt cửa tiệm liền đi đến bệnh viện.

Bệnh viện.
“Chỉ Thủy, cái này… Là do trò vẽ?”
Trên giường bệnh, một nữ nhân có thai gần bốn mươi tuổi, hơi mập mạp tựa vào trên giường, ngạc nhiên nhìn bức tranh Tây Vương Mẫu ở trong tay, không nhịn được nhìn Lâm Chỉ Thủy ngồi ở bên cạnh, cười nói: “Lúc đầu ta đã cảm thấy trò có thiên phú tốt, không ngờ trình độ của trò lại tiến bộ nhanh như vậy, lúc phụ thân ta có trình độ tốt nhất, cũng không có bản lĩnh này đâu, bây giờ trình độ của trò cũng quá cao?”
“Tác phẩm kém cỏi, tác phẩm kém cỏi mà thôi.” Lâm Chỉ Thủy cong môi.
“Thôi đi, nhìn trò đắc ý như thế.”
Tề lão sư lườm Lâm Chỉ Thủy một cái, lại nói với nữ nhi ở bên cạnh: “Tiểu Tư, thấy không, ngày nào con cũng tự xưng là thiên tài, sư ca của con mới là thiên tài.”
Nữ sinh thanh tú đáng yêu kia ghé vào bên cạnh mẫu thân, hơi trợn tròn mắt nhìn bức tranh Tây Vương Mẫu, không nhịn được nói: “Sư ca, ngươi học của ai thế? Trình độ của ta kém xa ngươi, chắc chắn không thể dạy ra được đại họa sĩ ngưu bức như ngươi.”
“Khụ, luyện tập nhiều là được.” Lâm Chỉ Thủy khẽ hắng giọng một cái.
Hắn hơi xấu hổ.
Nhưng cũng không thể nói “thật ra ta có bàn tay vàng” chứ, mặc dù chiếc bút lông yêu quý nhà mình không có tác dụng lớn, chỉ dùng rất thuận tay, nhưng cũng được coi là hơi thần kỳ.
Có lẽ, hắn là nhân vật chính của văn đô thị thích hợp đi con đường thư pháp mỹ thuật này.
“Luyện nhiều?” Nữ nhi của Tề lão sư bó tay.
“Có nghe thấy không, ngày thường ta để con luyện tập nhiều, con không nghe, bây giờ biết chưa?” Tề lão sư nhân cơ hội giáo dục nữ nhi.
“Cắt…”
Nữ sinh thanh tú đáng yêu kia bĩu môi, đột nhiên nói: “Sư ca, nếu không ta bái ngươi làm thầy? Ngươi dạy ta, chắc chắn có tương lai hơn mẫu thân ta dạy ta, hơn nữa… Ta độc thân đó.”
“… Khụ, không được.”
Lâm Chỉ Thủy vội vàng xua tay, nhanh chóng tìm một lý do: “Ta sắp kết hôn, bạn gái của ta cũng không cho phép ta nhận nữ học sinh.”
Với tài nghệ thật sự của hắn, sao có thể dạy người ta.
Hơn nữa thoạt nhìn nữ sinh này chỉ có mưu đồ làm loạn, chẳng những muốn bái sư, còn ham vẻ ngoài của hắn, sao có thể để nàng được như ý?
“Ồ, ngươi đã có chủ…”
Nữ sinh thanh tú đáng yêu kia tỏ ra mất mát, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi thăm: “Vậy ta trả học phí được chứ? Ngươi nói con số đi.”
Lâm Chỉ Thủy hơi dao động.
Thổ hào như thế?
Hắn cân nhắc một chút, nói: “Mấy ngày trước ta bán một bức tự thiếp, đối phương trả hơn mười hai vạn, ngươi muốn xem lịch sử chuyển khoản không?”
Nữ sinh giật khóe môi một cái, cong lưng nhoài người vào cạnh giường, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nói: “Không cần, ta nghèo khó quỳ phụ thân họa sĩ thổ hào.”
“Đúng rồi.” Đôi mắt nàng lập tức sáng lên, nói: “Ngươi không nhận học sinh, nhận nữ nhi thì sao? Ta có thể gọi phụ thân!”
“… Tư Tư!” Tề lão sư dựng lông mày.
“…”
Khóe môi Lâm Chỉ Thủy hơi giật giật một chút, hơi lúng túng đứng lên, nói: “Vậy gì đó… Ta còn có việc đi trước.”
Những tiểu hài tử này xảy ra chuyện gì vậy, bây giờ đều thích gọi phụ thân như thế sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất