Chương 391: Ta (1)
“Thử hỏi!”
“Tam giới thượng cổ, thần tiên ẩn hiện, tu hành giả cao cao tại thượng, phàm nhân như sâu kiến, một lần đại năng thần tiên đấu pháp, thì có thể gây ra trăm họ lầm than, tiếng kêu than dậy khắp đất trời, nhưng công đức tội nghiệt chỉ là nhất niệm suy nghĩ, công đức có cao hơn cũng không có tác dụng gì lớn, tội nghiệt có sâu hơn cũng không trừng trị được, giữa thiên địa, biết trắng giữ đen, tự xưng là người siêu phàm, coi con người như cỏ rác… Nhiều không thể kể xiết.”
“Thiên địa như thế, phàm nhân… Nên tự vệ như thế nào?”
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên ở sâu trong lòng đông đảo các đại năng Thiên Đạo, quanh quẩn bên trong tâm thức, dường như đang tìm kiếm câu trả lời chân thật.
Có đại năng lần theo bản tâm, thản nhiên đáp lời:
“Chỉ có không ngừng vươn lên, đi trên con đường tu hành, mới có thể tự vệ, tiêu dao giữa thiên địa, trường sinh vĩnh cửu.”
Cũng có đại năng đáp lời:
“Cho dù khó có thành tựu lớn, cũng có thể phụ thuộc vào cường giả, gửi gắm vào dưới mái hiên các mạch đạo thống, cũng có thể tự vệ.”
Giọng nói lạnh nhạt kia hỏi lại: “Trong thiên địa này có rất nhiều phàm nhân, người có tư chất tu hành không tốt mới là đa số, nếu không có cách nào bái nhập vào cánh cửa các mạch đạo thống, phải làm như thế nào?”
Đông đảo đại năng im lặng nửa ngày, có đại năng đáp lời:
“Thiên địa bất nhân, coi vạn vật là rơm rạ, Thiên Đạo đối xử công bằng với tất cả, ai chết sớm, ai trường sinh, tất cả đều là số mệnh, không thể làm gì.”
Lại có đại năng theo bản tâm cười đùa nói:
“Thiên địa vô cùng lớn, vạn vật lại nhỏ yếu, vì vậy vạn vật có tội, nhỏ yếu vốn là tội.”
Giọng nói lạnh nhạt kia hỏi: “Nếu người chết sớm là bản thân các ngươi, là người thân họ hàng của các ngươi, các ngươi còn có thể thản nhiên buông bỏ vậy không?”
Chư vị đại năng lại im lặng.
Chợt có đại năng đáp lời:
“Biết trống giữ mái, trở thành dòng suối cho thiên hạ, biết trắng giữ đen, trở thành hình mẫu cho thiên hạ, biết vẻ vang giữ nhục nhã, trở thành thung lũng cho thiên hạ, đây là đức tính thông thường, đạo của con người.”
Giọng nói lạnh nhạt kia thở dài nói: “Quay về đơn thuần, trở thành không tranh… Nói nghe thì dễ?”
Ít nghiêng, lại có đại năng đáp lời:
“Thiên địa vô tâm, mệnh do trời sinh, tai nạn tiêu tan, vận khó thay đổi, lúc có thánh nhân lấy tâm của mình làm Thiên Tâm, lập mệnh cho chúng sinh, lập pháp cho thiên địa.”
Giọng nói lạnh nhạt kia mỉm cười: “Đúng vậy, Oa Hoàng có công đức tạo ra con người, cũng từng vá trời tại ra bốn cực, chí thiện chí thánh, tất nhiên ta cũng có lòng hướng đến lời này, nhưng tâm của thánh nhân cũng không phải Thiên Tâm, cuối cùng mạnh mẽ không thể bằng lúc khó khăn, chỉ có lập xuống thiên quy, chính đốn Thiên Tâm, mới là kế hoạch vẹn toàn.
Đột nhiên, có đại năng hỏi:
“Thiên quy vốn nên công chính vô tư, có lòng vì thiên địa như thế, định ra thiên quy như vậy, chẳng phải đang thiên vị phàm nhân sao? Chẳng phải hơi không công bằng sao?”
Giọng nói lạnh nhạt kia nói: “Thiên vị? Vạn linh thịnh suy, chính là lẽ thường, không có sức mạnh vĩnh cửu, không có yếu đuối vĩnh cửu, mệnh số vốn vô thường, còn tu hành lại đi nghịch với ý trời, thuận là phàm, nghịch là tiên, tu hành vốn là việc trái ý trời, lúc trước Thiên Đạo không được đầy đủ, khiến vạn linh hỗn loạn, vốn nên bổ sung Thiên Đạo, một lần nữa quản chế, sao lại nói đến thiên vị?”
Có đại năng hỏi:
“Đại kiếp ngoại đạo, chính là chấn chỉnh Thiên Tâm? Ngoại ma tàn sát, vốn là bổ sung thiên quy?”
Giọng nói lạnh nhạt kia nói khẽ: “Thiên Đạo vốn nên vô tư, nhưng bây giờ Thiên Tâm lại tư lợi, mới ủ thành đại kiếp, nhiều lời vô ích, các ngươi tự trải nghiệm một lần là biết.”
…
…
Vòm trời xanh thẳm, xanh như mới được rửa qua.
“Ta” hơi mờ mịt nhìn lên bầu trời, nằm trên đồng cỏ, lẩm bẩm nói: “Ta… Là ai?”
“Chỉ… Chỉ Thủy ca, ngươi… Ngươi sao thế?” Bên cạnh vang lên giọng nói thiếu nữ hơi có vẻ lắp bắp, giọng nói hơi trong trẻo êm tai như trẻ con.
“Chỉ Thủy?”
Ta dần lấy lại tinh thần, trong đầu dần xuất hiện ký ức: “Ồ… Ta là Lâm Chỉ Thủy… Là người bắt rắn của trại rắn…”
Ta quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một thiếu nữ mặc y phục màu xám trắng đang ngồi ở bên cạnh, khuôn mặt của nàng hơi non nớt, nhưng đã nhận ra được là một mỹ nhân bại hoại, một đôi mắt trong sáng ngây thơ hơi lo lắng nhìn về phía hắn, lắp bắp hỏi: “Chỉ Thủy ca, ngươi… Ngươi không sao chứ?”
“Không sao, Tiểu Thiền, ta chỉ ngủ đến mơ hồ thôi, chúng ta quay về đi.”
Ta mỉm cười đứng lên, phủi cây cỏ trên người, cầm chiếc lồng đựng rắn ở bên cạnh, lại bóp mũi Tiểu Thiền một cái, cười ha ha nói: “Hôm nay may mắn có ngươi, nhưng như vậy đã bắt đủ rắn, Hàn thúc chắc chắn sẽ rất vui, ngươi thật sự lợi hại.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Thiền ửng đỏ, ngập ngừng nói: “Ta cũng không biết… Xảy ra chuyện gì… Lại có thể nghe hiểu tiếng rắn…”
“Biết đâu ngươi có tư chất ‘luyện khí’ thì sao?”
Ta cười nói: “Ta từng nghe lão Lộ trong trại nói, những tiên sư trong truyền thuyết kia, thật ra đều là cao nhân tu hành luyện khí, vị đại nhân thường xuyên đến trại thu rắn của chúng ta, nghe nói hắn là một vị tiên sư, hơn nữa còn có một vị đồ đệ cường đại hơn tiên sư đấy, ngươi đặc biệt như thế, biết đâu cũng có thể luyện khí!”
“Luyện khí… Có gì tốt sao?” Tiểu Thiền hơi mơ hồ nói.
“Nghe nói sau khi tu luyện, có thể sống một thời gian rất dài rất dài, còn có thể phi thiên độn địa, thậm chí phi thăng lên thiên giới, có thể nhìn thấy đám người Nữ Oa nương nương, Ngọc Hoàng đại đế trong truyền thuyết đấy.” Ta không nhịn được nói.
“Ngọc Hoàng đại đế?” Tiểu Thiền nhìn lên bầu trời, nói: “Ở… Trên trời sao?”