Chương 395: Nó (1)
Sau khi im lặng một chốc, có đại năng đáp lời:
“Có lẽ, chúng ta cũng sẽ lựa chọn giống vậy, mặc kệ là vì thù riêng, hay là vì diệt tuyệt khối u ác tính Vạn Xà Động Thiên này.”
Giọng nói lạnh nhạt kia lại nói: “Ta nói, tất cả đều có lập trường, Vạn Xà Động Thiên đã xảy ra chuyện gì, vì sao biến thành một tông môn tàn nhẫn âm độc như vậy, sao các ngươi có thể phán xử được chứ?”
Có đại năng đáp lời: “Bởi vì không có duyên, thì không có kết quả, không có cơ, thì không có kết quả, tất cả đều là quả báo nhân duyên.”
“Thời thế như thế, tất nhiên là nhân quả báo ứng.” Giọng nói lạnh nhạt kia nói: “Thế nhưng, bất kì sai lầm gì cũng có ngọn nguồn của nó, mọi thứ luôn có một lý do.”
Đông đảo đại năng không nhịn được im lắng suy nghĩ.
Giọng nói lạnh nhạt kia nói khẽ: “Thượng cổ cũng có rất nhiều đại năng thương xót lo lắng cho thế nhân.
“Trong đó có một vị sau khi tĩnh ngộ vô số năm, cuối cùng cho rằng sai là lòng người, tất cả tội nghiệt đều vị dục vọng của con người, khát vọng trường sinh, khát vọng lực lượng, khát vọng địa vị, khát vọng tự do… Đây là nguồn gốc tội lỗi không có cách nào cọ rửa, vì vậy, đại năng kia hóa thân thành tà ma, ý đồ gây ra hồng thủy nhấn chìm thế giới ngân hà, sau khi bị ngăn cản thậm chí còn đâm gãy trụ trời, muốn hủy diệt phương thiên địa này, để tất cả quay về hỗn độn.”
Tất nhiên đông đảo đại năng cũng hiểu vị ngoại đạo Bàn Cổ này đang nói đến ai.
Giọng nói lạnh nhạt kia lại nói: “Còn có một vị đại năng, cho rằng dục vọng của con người vô cùng lớn, thiên địa có hạn, vĩnh viễn không có cách nào thỏa mãn, trừ khi nằm mơ, vì vậy đại năng kia lập lên pháp môn mộng cảnh bao phủ tam giới, hy vọng một ngày kia, có thể kéo chúng sinh tam giới vào mộng cảnh của hắn, mộng vô hạn, sẽ có thể thỏa mãn vô hạn dục vọng.”
Các đại năng cũng biết đang nói đến ai.
“Cũng có đại năng cho rằng, sở dĩ xuất hiện thời thế hỗn loạn thế này, là vì tam giới chưa xuất hiện một vị chúa tể có quyền nói chuyện tuyệt đối.”
Giọng nói lạnh nhạt kia nói: “Thái Cổ Thiên Cung thống ngự vạn linh, Thiên Đình thượng cổ quản chế tam giới, nhưng cuối cùng không đủ tất cả các mặt, không chỉ kiêng dè đại năng các phương thế lực, cũng có chỗ khó xử, vì vậy đã từng có đại năng ý đồ chinh chiến tam giới, để phương thiên địa này đổi một chủ nhân mới.”
“Từ lúc thiên địa sinh ra đến nay, số đại năng có suy nghĩ giống ta, cũng không hề ít.”
Giọng nói lạnh nhạt kia nói: “Thế nhưng, chưa từng có ai thành công, là bọn họ sai lầm rồi sao? Không, ta cho rằng bọn họ đều không sai, chỉ là… Dù sao lòng người cũng là lòng người, cuối cũng sẽ thay đổi, nhân lực cũng có điểm cuối, nếu đứng nhìn từ lập trường của chúng sinh, khoảng trời trên đỉnh đầu này… Bản thân đã là sai, nếu thiên quy không thay đổi, tất cả thay đổi đều là phí công.”
Đông đảo đại năng cũng hiểu rõ đạo lý này.
Thế nhưng, cuối cùng trời vẫn là trời, ngoại trừ vị Bàn Cổ trước mắt, còn ai có thể thay đổi thiên quy chứ?
Giọng nói lạnh nhạt kia nói khẽ: “Thiên quy cần thay đổi, vì vậy, ‘nó’ ở trong miệng các ngươi, đã ra đời.”
Ngay sau đó, thế giới bị u ám bao trùm, đột nhiên thay đổi.
Sự u ám vô biên này, bắt đầu diễn hóa quá khứ, tái hiện lịch sử.
…
Mở đầu, ở hỗn độn vô biên, trong Hỗn Độn Hồng Mông dựng dục sinh ra một sự tồn tại chí cao, tên là Bàn Cổ.
Không biết đã qua bao nhiêu lâu, Bàn Cổ thức tỉnh, khai thiên tích địa, hai khí thanh trọc hóa thành thiên địa, bản thân lại vì tiêu hao quá lớn, kiệt sức mà chết, cuối cùng cơ thể hóa thành một phương thế giới phong phú lại xinh đẹp, tên là Thái Sơ chi địa.
Tâm thức Bàn Cổ ngủ say ở ngọn nguồn thế giới, còn nguyên thần lại chuyển sinh hóa thành sinh linh đầu tiên giữa thiên địa, tên là Thái Sơ.
Thời đại Thái Cổ, Thái Sơ chi địa diễn sinh ra rất nhiều sinh linh, gieo rắc ngọn lửa sinh mệnh, thành lập quốc gia phồn hoa, cuối cùng “Thái Sơ” thống nhất Thái Sơ chi địa, trở thành Thiên Đế cổ xưa nhất.
Qua vô số năm, bản năng của Thái Sơ chi địa bành trướng, dần dần dọc theo tam giới Thiên Địa Nhân.
Sau khi tam giới mênh mông trải qua hàng trăm vạn kiếp, Hoàng tộc Thái Sơ suy thoái, nhân tộc Thiên Đình trở thành chúa tể tam giới, Thái Sơ chi địa cũng bắt đầu dần dần khô héo vứt bỏ.
Bàn Cổ, thân là sinh mạng chí cao ở trong hỗn độn, đương nhiên sẽ không tùy tiện chết đi, trải qua vô số năm, hấp thu tinh hoa Thái Sơ chi địa, Bàn Cổ cũng bắt đầu dần dần khôi phục.
Trong quá trình thức tỉnh, tâm thức của Bàn Cổ cũng thông qua hỗn độn, cảm ngộ bước phát triển mới của Thiên Đạo.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng tâm thức Bàn Cổ đã thoát khỏi Thái Sơ chi địa, thông qua luân hồi đầu thai thành sinh linh bên trong nhân giới, đời thứ nhất, đầu thai đến thế giới Đại Hà, Cửu Hà Lĩnh, Vạn Xà Sơn, trong một trại rắn, tên là Lâm Chỉ Thủy.
Ký ức và cảnh giới của Bàn Cổ quá mức đáng sợ, cơ thể phàm nhân không thể chấp nhận nổi, vì vậy Lâm Chỉ Thủy cũng không biết mình là ai.
Thế giới do hắn sáng tạo ra, cũng không tốt đẹp như sự tưởng tượng của hắn.
Đời thứ nhất, hắn đã chết trong tay tu hành giả.
May mắn, hắn là Bàn Cổ sinh mệnh chí cao, cho dù luân hồi cũng không thể xóa bỏ trí nhớ của hắn, có thể mang theo ký ức chuyển thế, đồng thời dưới sự ảnh hưởng của tâm thức tiềm ẩn, lúc đến đời thứ hai, thành công chuyển thế đến thế giới Đại Hà, nhưng vẫn không có tư chất tu hành, chưa trưởng thành đã muốn đi tìm Tiểu Thiền, nhưng trên đường đi đến Vạn Xà Sơn, trong lúc vô tình đã bị tranh đấu của tu hành giả tác động đến giết chết.
Đời thứ ba…
Đời thứ tư…
Đời thứ năm…
Mỗi một lần chuyển thế, hắn đều nhớ kỹ trải nghiệm kiếp trước, nhưng mỗi một đời đều chỉ là phàm nhân, bởi vì hắn là Bàn Cổ, trong tâm thức có tiềm ẩn một Thiên Đạo mới khác với Thiên Đạo hiện tại, gặp sự bài xích của Thiên Đạo, vĩnh viễn không có cách nào tu hành.
Cho đến lần chuyển thế thứ bảy, đúng lúc hắn chuyển thế đến gần Vạn Xà Sơn, sau khi lớn lên, cuối cùng đã thành công đi tới Vạn Xà Sơn.
Nhưng, Vạn Xà Động Thiên đã bị hủy diệt.
Tục truyền rằng, trên Vạn Xà Sơn còn có một con xà yêu hung ác chiếm cứ.
Lâm Chỉ Thủy đã từng chết rất nhiều lần, vì vậy hắn cũng không sợ chết, vẫn đi lên Vạn Xà Sơn.