Chương 394: Ngươi (2)
“Ừm.” Ta nhẹ gật đầu.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Thiền đã đi theo bà lão áo đen kia rời đi.
Đợi bà lão áo đen đi xa, ta quay lại nhìn về phía phụ thân, không nhịn được nói: “Phụ thân, sao con cảm thấy vị tiên sư này là lạ?”
Phụ thân khẽ gật đầu, nói nhỏ: “Ánh mắt bà ta nhìn Tiểu Thiền cũng có điều gì đó là lạ, ta luôn cảm thấy, không giống cảm giác sự phụ phát hiện một đồ đệ tốt… Hơn nữa, còn hơi lo lắng Linh Mãng gì đó bị người ta biết, rất thần bí.”
Lúc này –
“Hả?”
Phụ thân đột nhiên nhìn về phía sau ta.
Ta quay lại nhìn, chỉ thấy một đám mây như sương mù dày đặc màu tím nhạt, đột nhiên bay tới từ trên bầu trời, mang theo một cơn gió lớn thổi qua, nhanh chóng tràn ngập bên trong trại.
“Cái gì thế?”
Trước mắt ta đột nhiên tối sầm, cảm giác trời đất quay cuồng, cơ thể lập tức mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.
Đây là… Sao thế?
Sương độc sao?
Ý thức của ta mơ hồ nằm trên mặt đất, vẻ mặt phụ thân hoảng hốt nhìn về phía ta, dùng ống tay áo che mũi miệng của ta, tay còn lại cũng che mũi miệng của mình, nhưng dường như khí độc này chỗ nào cũng có, chẳng mấy chốc phụ thân cũng thay đổi sắc mặt ngã xuống đất.
Ta nghe thấy dường như phụ thân dùng hết sức lực cuối cùng, tức giận rít gào: “Cũng bởi vì sợ bị tiết lộ bí mật, liền muốn diệt khẩu cả trại của chúng ta sao?”
“Vì sao? Vì sao! Tiên sư có thể tùy ý tàn sát phàm nhân chúng ta sao?”
“Tộc nhân trong trại bận rộn nhiều năm vì Vạn Xà Động Thiên của tiên sư như vậy, rõ ràng nói sẽ bảo vệ chúng ta, vì sao! Tại sao lại như vậy!”
“Nương tử! Con của ta!”
“Chỉ vì một bí mật, ba trăm hai mươi mốt người trong trại đều phải chết sao?!”
“Ông trời, ông mở mắt ra mà xem!”
Dường như đám tộc nhân xung quanh cũng lần lượt ngã xuống, không cam lòng tức giận mắng chửi, tiếng kêu thảm thiết buồn bã lại căm hận quanh quẩn ở trong trại.
“Diệt… Khẩu? Vì sao…”
Ta mơ màng nằm trên mặt đất, ngây ngốc nhìn lên bầu trời, trong đầu hiện ra năm chữ này, lập tức rơi vào bóng tối.
…
Lúc mở mắt ra một lần nữa, đông đảo đại năng phát hiện trước mắt lại khôi phục một khoảng u ám, đã khôi phục lại từ việc mất đi tất cả ký ức, hoàn toàn rơi vào trong trạng thái nhân cách của “ta”.
“Lại có thể che đậy ký ức nguyên thần… Chỉ để tâm thức cảm nhận ký ức trải nghiệm của người khác…”
“Cũng tên là Chỉ Thủy, đây là… Trải nghiệm của chính ‘nó’ sao?”
“Bà lão áo đen kia, là tu hành giả Vạn Xà Động Thiên thượng cổ, đúng là Cực Âm Linh Mãng rất hiếm thấy ở thời thượng cổ, có lợi ích cực lớn với tu hành giả Vạn Xà Động Thiên, e rằng bà ta lo lắng bị người ngoài phát hiện Cực Âm Linh Mãng, vì vậy diệt cả một trại kia…”
“Đủ hung ác, e rằng bà ta cũng không đơn giản là vì Cực Âm Linh Mãng, đại nạn nhục thân của bà ta sắp đến, có lẽ còn coi trọng cơ thể của Tiểu Xà kia, tính toán đợi sau khi nàng tu hành nhập môn lại đoạt xá.”
“Vạn Xà Động Thiên cũng không phải ma đạo, lại có người ác độc như thế?”
Đông đảo đại năng ồn ào nói.
Một lúc lâu sau, giọng nói lạnh nhạt này lại vang lên: “Chư vị không cần nhiều lời, ba trăm hai mươi mốt người trong trại rắn này, chỉ là một giọt nước không có ý nghĩa trong ngàn vạn trăm tỉ phàm nhân ở thế giới thượng cổ mà thôi, tu hành là đi ngược lẽ trời, vì tu hành, có rất nhiều người mất hết nhân tính.”
Giọng nói lạnh nhạt kia hơi dừng lại, nói: “Huống chi… Bất kỳ kẻ nào cũng có lập trường, nếu các ngươi đứng ở vị trí của ‘Kỷ Thu Linh’, chắc chắn sẽ không đi trên con đường của nàng sao?”
“Nếu như… Các ngươi cũng đi đến một bước kia, sẽ lựa chọn như thế nào?”
…
Ở thời kỳ thượng cổ, theo rất nhiều thần tiên sáng lập môn phái tu hành ở nhân giới, số lượng tu hành giả ở nhân giới cũng càng ngày càng nhiều hơn.
Con đường tu hành vốn là cái hang không đáy, lòng người khao khát vô hạn, tài nguyên lại có hạn, khiến tài nguyên tu hành ở nhân giới không đủ, tranh đoạt, cướp bóc, phản bội, mất hết tính người… Nhân giới đã sớm bị bao phủ trong tranh đấu của tu hành giả.
Ngươi tên là Kỷ Thu Linh, trong ba ngàn thế giới lớn của nhân giới, sinh ra ở thế giới Đại Hà, Cửu Hà Lĩnh, Vạn Xà Sơn.
Ngươi là một đứa trẻ bị vứt bỏ rất thường thấy.
Bởi vì ngươi có tư chất tu hành thượng thừa, vì vậy được Vô Sinh Đế Tôn chọn trúng, từ lúc còn là hài nhi đã bắt đầu lấy máu rắn, ngâm người trong độc rắn, để tương lai tu thành Vạn Xà Đạo Thể, trở thành “tay chân” tốt nhất của Vạn Xà Động Thiên.
Vào năm ngươi bảy tuổi, ngươi bị một vị trưởng lão cho ăn Vạn Xà Huyết Đan, sau đó trong ánh mắt lạnh lùng của trưởng lão, bị đưa vào Vạn Xà Quật cùng với một đám hài tử.
Trong bóng tối, ngươi gào khóc muốn rời khỏi, nhưng bên trong Vạn Xà Quật, số rắn độc không thể nào đếm hết đã sớm bao phủ ngươi, lạnh lẽo, trơn nhẵn, tanh hôi, rắn độc kinh khủng không ngừng lướt qua trên người ngươi, chui trong miệng, trong tai, trong mũi và mọi nơi trên người ngươi, chiếm cứ bên trong cơ thể của ngươi, ngươi dần chết lặng bên trong bóng tối kinh khủng…
Sau bảy ngày, bên trong nhóm hài đồng này, mỗi mình ngươi còn sống.
Vạn Xà Động Thiên bắt đầu lấy đủ loại Độc đan, Xà dược để bồi dưỡng ngươi, trong thời gian năm năm đã bồi dưỡng ngươi thành Vạn Xà Đạo Thể hiếm có, lại có “Vạn Xà Chân Âm”, sau đó bị một vị trưởng lão nhìn trúng, trở thành lô đỉnh của hắn ta.
Ngươi không dám phản kháng, càng không có sức phản kháng.
Nhưng ngươi đột nhiên phát hiện, vị trưởng lão tùy ý cướp đoạt ngươi có một nhược điểm, đến ngày trăng tròn mỗi tháng, hắn ta cần nghịch chuyển công pháp, sẽ trở nên khá suy yếu.
Ngươi đã chịu đựng ba năm, đã sớm không muốn chịu đựng tiếp nữa, thế là ngươi quên đi tất cả mặt mũi, sau khi trả giá rất nhiều, nhận được một viên Độc đan từ vị sư huynh nào đó.
Ngươi ngậm Độc đan vào trong miệng, yên lặng chờ đợi cơ hội, càng thêm ra sức khéo léo hùa theo kẻ thù mà ngươi hận nhất.
Cuối cùng, trong một lần theo vị trưởng lão này đi ra ngoài, ngươi nhân dịp trăng rằm, giết chết vị trưởng lão này, ngụy trang thành hắn ta nuốt độc luyện công thất bại, tẩu hỏa nhập ma mà chết, đạt được Vạn Xà Độc Kinh và đan dược của hắn ta, sau khi hủy thi diệt tích, liền quay về tông môn, bắt đầu liều mạng tu luyện.
Ngươi không muốn quay lại quá khứ, không muốn lại bị người khác tùy ý bắt nạt, thế là ngươi liều lĩnh, điên cuồng tu luyện, thậm chí vẻ ngoài vốn nên trẻ trung mãi mãi, cũng vì tu luyện mà trở nên già yếu.
Nhưng ngươi không để ý, ngươi chỉ muốn diệt tuyệt Vạn Xà Động Thiên khiến ngươi đau khổ cả đời.
Đáng tiếc… Bởi vì thuở thiếu thời ngươi bị cướp đoạt quá nhiều nguyên khí và chân âm, tiềm lực bị chèn ép quá mức, sau khi ngươi tu luyện thành trưởng lão của Vạn Xà Động Thiên, không biết bao nhiêu năm trôi qua cũng không thể tiến thêm một bước, dường như vĩnh viễn cũng không nhìn thấy cơ hội diệt tuyệt Vạn Xà Động Thiên.
Ngày hôm đó, lúc đồ nhi mà ngươi phái đi thu rắn phải bế quan, trong lúc ngươi rảnh rỗi, đã tự mình đến trại rắn để lấy rắn.
Nhưng ngươi lại không ngờ, ngươi lại phát hiện một kỳ ngộ lớn hơn trời ngàn năm khó gặp, phát hiện một Linh thú “Cực Âm Linh Mãng” thích hợp tu hành Vạn Xà Độc Kinh nhất, cho dù là lão tổ tông sáng lập Vạn Xà Động Thiên, cũng không có được cơ duyên thế này, thậm chí còn có một thiếu nữ tư chất cực tốt, có thể để ngươi đoạt xá trọng tu!
Ngươi thấy được hy vọng hủy diệt Vạn Xà Động Thiên, thế nhưng lại lo lắng bị đồng môn biết được cơ duyên như thế, với thực lực của ngươi, không thể nào giữ được.
Nhưng may mắn, chỉ có hơn ba trăm người trong trại rắn biết được bí mật này.
Ngươi… Sẽ lựa chọn như thế nào?
…
“Các ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?”
Bên trong u ám, giọng nói lạnh nhạt kia chậm rãi quanh quẩn trong lòng đông đảo đại năng.