Chương 54: Lạnh (1)
Ngoài cửa sổ đã tối đen.
Lâm Chỉ Thủy nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường ở trong nhà, đã hơn mười giờ, lại đi tới trước cửa phòng ngủ Xà Tích Lộ, gõ mấy cái thật mạnh, lớn tiếng nói: “Tiểu Xà, sắp mười rưỡi rồi! Còn chưa ngủ đủ sao? Nếu ngươi không rời giường, ta cũng sắp chết đói!”
Thế nhưng, hắn gõ cộc cộc cộc một lúc lâu, trong phòng ngủ vẫn không có chút phản ứng nào.
Hắn không nhịn được thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể thả tay xuống, quay lại ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tiếp tục chờ nha đầu này tỉnh ngủ.
Nha đầu Tiểu Xà này không có cảm giác an toàn gì hết, lúc có người ở bên cạnh mãi cũng không ngủ được, vì vậy lúc nàng ngủ gần như đều khóa trái cửa phòng, sợ có người đi vào.
Vì vậy loại chuyện tập kích ban đêm, cũng chỉ có thể tưởng tượng thôi.
Thế nhưng, Xà Tích Lộ luôn ngủ vào lúc bảy tám giờ sáng, tỉnh lại lúc bảy tám giờ tối, mỗi ngày ngủ đủ 12 tiếng, sao hôm nay lại ngủ lâu như vậy?
“Nghe nói thời gian giấc ngủ dài, đều vì thể chất không tốt lắm… Có nên đưa nàng đến bệnh viện khám thử không…”
Lâm Chỉ Thủy hơi buồn bực, lại sờ cái bụng hơi lạnh, càng thêm buồn bực.
Hắn đã làm xong đồ ăn từ một tiếng trước.
Nhưng hắn không thể ăn trước một mình.
Vào rất lâu trước kia, có lẽ là lúc vừa mới ở chung, có một lần hắn không đợi được, liền ăn cơm tối trước, kết quả sau khi nha đầu Tiểu Xà này rời giường cũng không nói gì, sau khi một mình yên lặng ăn xong, ngày hôm sau đến giờ cơm tối, nàng cứ nói không đói bụng, nhịn đói đến lúc Lâm Chỉ Thủy đi ngủ, mới tự nấu cơm một mình.
Hắn cũng không biết đây là tâm lý gì, nhưng cũng có thể đoán được, có lẽ nàng cảm thấy mình bị cô lập, quên lãng, lúc đó giả vờ thản nhiên không có chuyện gì, sau đó thà rằng chịu đói cũng ăn một mình.
Nha đầu này nhạy cảm lại yếu ớt, nhát gan như chuột, lại còn rất hiếu thắng, còn thích giấu mọi việc ở trong lòng.
Cũng chỉ có lúc nàng ở trên mạng, mới thể hiện khá tự tin, hoàn toàn là người trái ngược với hiện thực.
Mâu thuẫn lại thống nhất.
Vì vậy, bây giờ Lâm Chỉ Thủy cũng không dám ăn trước một mình.
Hình như gõ cửa cũng không có tác dụng gì, lúc nha đầu này ngủ không đến mức đeo máy trợ thính, nếu như ngủ nghiêng, bên tai còn chút thính lực bị gối đầu đè ép, vậy tám phần là không nghe được.
Hắn cũng không thế hung hăng phá cửa mà vào.
Ngoại trừ ôm bụng đói chờ đợi, hắn còn có thể làm gì chứ?
Còn không phải tha thứ cho nàng như một người phụ thân sao.
“Chờ nha đầu này tỉnh lại, ít nhất phải đánh ba cái vào mông rồi lại nói!” Lâm Chỉ Thủy thầm nghĩ.
Qua một lúc nữa, cửa phòng ngủ ở phía bên kia phát ra tiếng động nhỏ.
Cuối cùng đã tỉnh?
Lâm Chỉ Thủy đứng lên, đi ra phòng khách, liền thấy Xà Tích Lộ mặc áo ngủ hoạt hình màu trắng, đúng lúc đi ra từ trong phòng ngủ.
Đôi chân nhỏ của nàng trắng nõn trần trụi, đầu nhỏ cúi xuống, mái tóc đen dài xõa tung bù xù như Sadako, cũng không đeo kính, cơ thể hơi lắc lư đi ra ngoài, rõ ràng bước chân rất vững vàng, không hiểu sao cơ thể lại vặn vẹo, nửa lộ ra vòng eo mềm mại tinh tế như rắn nước.
“Ồ, ta vừa định phá cửa vào đấy.”
Lâm Chỉ Thủy mỉm cười đi tới, một tay vỗ lên mông của nàng, trách mắng: “Ngươi để ta chịu đói hai tiếng, đợi lát nữa để ta hôn một chút cũng không quá đáng chứ?”
“Ừm?” Xà Tích Lộ dừng bước, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hơi nghiêng đầu, trong lỗ mũi phát ra một âm thanh nghi ngờ.
“Ừm cái gì hả? Sao ngươi lại dậy muộn như vậy, bị bệnh sao?”
Lâm Chỉ Thủy bất đắc dĩ thở dài, vừa đưa tay đẩy mái tóc rối tung trên trán nàng ra, dự định thử nhiệt độ trên trán của nàng một chút, vừa nói khẽ: “Ngày thường sau khi ngươi rời giường, không phải đều chải tóc gọn gàng rồi mới gặp ta sao? Sao hôm nay không chải… Hả?”
Khi hắn đẩy mái tóc rối tung của Xà Tích Lộ ra, không nhịn được ngẩn ngơ.
Bởi vì vẻ mặt của nàng không phải kiểu rụt rè ngượng ngừng và hoảng sợ như nai con trong tưởng tượng của hắn, lúc này làn da hơi tái nhợt lại như băng tuyết, đôi mắt không có chút tiêu cự nào đang lạnh như băng nhìn hắn chằm chằm.
Lạnh.
Ngoại trừ vẻ lạnh lẽo, ở trong đôi mắt kia căn bản không tìm thấy chút độ ấm, không có chút tình cảm nào.
Đôi mắt ấy như đang đánh giá một người xa lạ… Không, hoặc là nói thứ nàng đang nhìn không phải là loài người, mà là vật chết!
“Sao thế?” Lâm Chỉ Thủy khẽ nhíu mày.
Đây là tức giận?
Chẳng lẽ là vì bị hắn đánh thức, nổi giận lúc mới dậy?
Không ngờ nha đầu này lại còn nổi giận lúc mới dậy… Cũng đúng, ngày thường nàng đều dậy khá sớm, cũng rất ít cãi nhau với nàng như thế.