Chương 62: Người đánh cờ (1)
Bởi vì trước đây không lâu xảy ra vụ nổ kinh thiên, lúc này khu biệt thự đông viên ở Tứ Quý đình viên đã hoàn toàn phong tỏa, tất cả đám người ở trong biệt thự đã sơ tán từ lâu, chỉ có một vài người mới có thể đi qua dây phong tỏa.
Trong đó có một căn biệt thự vườn kiểu phương Đông cổ kính.
Mấy chục con cháu Trình gia đứng trong thính đường rộng lớn ở tầng một, dù lặng ngắt như tờ, vẫn có thể nhìn ra sự lo lắng và bứt rứt trong mắt của mọi người, ánh mắt đều tập trung ở tầng hai.
Trong đó có Trình Thất Nguyệt mặc áo thun quần dài theo phong cách trung tính, như một thiếu nữ cấp ba, cũng đang đứng trong đám người.
Lúc này, trên mặt nàng hiện ra vẻ do dự.
Bởi vì nàng còn nhớ rõ, tháng trước ở trong cửa tiệm tranh chữ “Hà Minh Hiên” đầy thần bí kia, vị Lâm tiền bối cao thâm khó dò đưa cho nàng hai bức tranh chữ, một bức tặng cho nàng dùng để ngộ đạo, bức còn lại nói là tặng cho lão tổ tông.
Hôm nay gia tộc xảy ra việc lớn như thế, nếu lão tổ tông ở đây, tất nhiên nàng sẽ lập tức dâng tặng bức tự thiếp kia cho lão tổ tông, nhưng lão tổ tông đã phi thăng từ lâu, lạc khoản trên bức tự thiếp kia lại là tặng cho lão tổ tông, ngoại trừ lão tổ tông ra, dù là ai cũng không thể thúc giục được, dù bây giờ nàng lấy ra cũng không có ý nghĩa.
Hơn nữa vị Lâm tiền bối kia từng nói, để nàng tìm thời cơ thích hợp lấy ra, thờ cúng trước bài vị của lão tổ tông.
Bây giờ là thời cơ thích hợp sao?
Trình Thất Nguyệt không thể chắc chắn được, vì vậy nàng vẫn hơi do dự.
Lúc này, một nam tử mặc áo khoác đi đến, mái tóc dài buộc ở sau gáy đi vào từ ngoài cửa, chỉ thấy bước chân của hắn ta vững vàng, khuôn mặt sắc bén đi qua cửa lớn, vào thẳng trong phòng.
Chính là Trình Bất Hưu.
“Trưởng lão Bất Hưu.”
Mỗi một con cháu của Trình gia đều rối rít hành lễ ân cần hỏi thăm.
Vị trưởng lão Bất Hưu này là dòng chính của lão tổ, tu vi lại là cao nhất của thiên quan thứ ba, trong các vị trưởng lão của gia tộc, địa vị của vị trưởng lão này rất cao, gần với đại trưởng lão.
Trình Bất Hưu thản nhiên gật đầu, lập tức liếc nhìn Trình Thất Nguyệt một cái, nói: “Thất Nguyệt, con đi vào với ta.”
“Vâng, phụ thân.” Trình Thất Nguyệt nhẹ gật đầu.
Hai người lập tức đi dọc theo bậc thang lên tầng hai, đi vào một căn phòng ngủ trong số đó.
Một nam tử trung niên mái tóc hoa râm đang nằm trên giường lớn trong phòng ngủ, đôi mắt của lão nhắm chặt, hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt tiều tụy dáng vẻ như cương thi, một thiếu niên khí chất âm nhu ngồi bên cạnh giường, ngoài ra còn có năm người khác đứng bên cạnh giường lớn.
“Bất Hưu, vừa rồi ngươi đi liên lạc với những cao nhân khác sao?”
Một lão thái thái tóc bạc ở trong số đó mở miệng nói: “Có cao nhân đương thời nào khác bằng lòng đến cứu chữa cho gia chủ không?”
Trình Bất Hưu khẽ lắc đầu.
Một thanh niên mặc âu phục đi giày da khác thở dài, nói: “Ôi, vừa rồi ta gửi Phi Kiếm truyền thư đi hỏi Tù đạo nhân, hắn nói một khi bị dị thú ngoại ma như ‘Thiên Cẩu’ tấn công, nuốt mất nguồn gốc sinh cơ, trừ khi là thiên tiên hạ phàm, nếu không… Chỉ sợ không ai có thể cứu được, ngay cả cao nhân tuyệt thế vượt qua năm quan như Tù đạo nhân cũng không có cách nào, dù những cao nhân khác đến đây thì có ý nghĩa gì chứ?”
“Vừa rồi ta cũng hỏi qua Lưu Hồ tán nhân tiền bối, Lưu Hồ tán nhân cũng không có cách nào…”
“Ôi, lúc ấy Vũ Lạc tiên tử lại không có ở đây, vì vậy cũng không kịp chạy đến, hơn nữa… Ai có thể nghĩ đến lại có một con ‘Thiên Cẩu’ ngụy trang thành người thường để đến đây chứ?”
“Nếu không phải lão tổ để lại mánh khóe trấn tộc, sợ rằng Trình gia chúng ta cũng suýt nữa diệt tộc…”
Các trưởng lão Trình gia rối rít thở dài.
“Yên lặng.”
Thiếu niên âm nhu ngồi cạnh giường khẽ nhíu mày, khẽ quát một tiếng.
Sau khi trong phòng yên tĩnh lại, thiếu niên âm nhu kia lại liếc nhìn Trình Bất Hưu, cùng với Trình Thất Nguyệt sau lưng hắn ta, hói: “Bất Hưu, vừa rồi ngươi đi nghe điện thoại của ai? Còn cố ý đi ra ngoài nghe… Bây giờ lại dẫn Thất Nguyệt lên đây?”
Ánh mắt Trình Bất Hưu liếc quá đám người, nói: “Vừa rồi có một vị cao nhân tiền bối quen biết với lão tổ khi còn sống liên hệ với ta, ta nói với hắn tình hình hiện tại, hắn đề nghị chúng ta liên lạc với lão tổ ở thiên giới.”
“Liên lạc với lão tổ?”
Thiếu niên âm nhu này cau mày nói: “Đúng là trước khi lão tổ phi thăng có để lại hai ‘Bỉ Ngạn thảo nhân’, có thể để ý chí của lão tổ phá vỡ trở ngại thiên nhân, giáng xuống thế gian, nhưng cũng chỉ có hai cơ hội mà thôi, nếu lão tổ cũng không cứu được gia chủ, chẳng phải sẽ uống phí hết.”
“Lúc ta thỉnh giáo Tù đạo nhân, cũng có hỏi qua chuyện này, Tù đạo nhân nói, cho dù thiên giới có cách để cứu chữa cho gia chủ, nhưng chỉ dựa vào ý chí của lão tổ giáng lâm, có lẽ cũng không có cách nào.”
“Không sai, Lưu Hồ tán nhân tiền bối cũng nói như thế, nếu thiên tiên hạ phạm có lẽ có thể cứu được, nhưng chỉ dựa vào ý chí hai giới thiên nhân giáng lâm, e là vô vọng.”
“Ta từng hỏi Vũ Lạc tiên tử, câu trả lời cũng nàng cũng vậy không khác quá nhiều.”
Các vị trưởng lão Trình gia đều rối rít lắc đầu.
Trình Bất Hưu khẽ nhíu mày, nói: “Không thử một chút sao biết được? Vị cao nhân tiền bối kia đã nói như vậy, tất nhiên không phải là nói lung tung.”
“Cao nhân tiền bối?” Thiếu niên âm nhu kia hỏi: “Không biết vị cao nhân tiền bối mà ngươi đang nói là ai?”
“Đại trưởng lão, vị tiền bối kia là cao nhân ẩn thế, không thích hỗn loạn, không cho phép ta lộ ra, thứ cho ta không thể nói được.” Trình Bất Hưu lắc đầu, nói: “Nhưng ta có thể chắc chắn, vị tiền bối kia thần thông quảng đại, chắc chắn sẽ không nói bậy.”
Thiếu niên âm nhu nhíu chặt lông mày, nói: “Sẽ không nói bậy? Ngay cả cao nhân tuyệt thế vượt qua năm quan như Tù đạo nhân cũng nói là vô dụng, những cao nhân khác đều nói như vậy, chẳng lẽ những cao nhân này mới là nói bậy sao?”
“Thất Nguyệt từng gặp vị tiền bối kia, nàng cũng biết rõ.” Trình Bất Hưu đưa tay vỗ lưng nữ nhi một cái.
Trình Thất Nguyệt tiến lên một bước, cung kính nói: “Đại trưởng lão, còn có các vị trưởng lão, vị tiền bối kia thật sự cao thâm khó lường, hắn đã nói như vậy, chắc chắn có lý lẽ của hắn.”