Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Biết Ta Là Cao Nhân

Chương 67: Phá toái hư không (2)

Chương 67: Phá toái hư không (2)
Lão tổ Trình gia suy nghĩ một chút, lập tức lạnh lùng nói: “Đám con cháu Trình gia của ta nghe rõ đây, ngoại trừ Bất Hưu và Thất Nguyệt đã gặp Lâm tiền bối, những người khác, ai dám đến làm phiền Lâm tiền bối, tức là ngỗ nghịch gia tộc, xử lý theo gia quy, không chút lưu tình, các ngươi hiểu chưa?”
Trong lòng đám người Trình gia đều giật mình, mấy trưởng lão trong số đó còn muốn đi tìm vị Lâm tiền bối kia thử tiên duyên một chút, lập tức bóp tắt ý định này.
Một khi ngỗ nghịch gia tộc, xử lý theo gia quy chính là chết!
“Vâng, lão tổ.”
Đám người Trình gia không dám do dự, lúc này rối rít đáp.
Cùng lúc đó, mọi người Trình gia cũng đều thấy hâm mộ ghen ghét Trình Bất Hưu và Trình Thất Nguyệt, lại có may mắn từng gặp vị tiền bối kia?
“Bốn quả tiểu bàn đào này, còn có một phong tiên chữ triện, ta đều đưa qua.”
Lão tổ Trình gia lạnh nhạt dặn dò: “Trong tiên chữ triện ghi chép một vài pháp ngưng khí luyện đan càng tuyệt diệu hơn, người của Trình gia ta có thể thử lĩnh hội một hai, về phần tiểu bàn đào… Trong đó có một quả tiểu bàn đào để Lan Hải ăn vào, đủ để cứu sống hắn, ba quả còn lại để Thất Nguyệt thay ta đưa cho Lâm tiền bối.”
Lúc đang nói chuyện, lão đã mỉm cười với Trình Thất Nguyệt, mặc dù lão không biết vì sao vị hậu bối này lại được Lâm tiền bối nhìn trúng, nhưng chắc là Lâm tiền bối nhìn ra chỗ đặc biệt của nàng, để hậu bối nhà mình đưa mấy quả tiểu bàn đào đến, biết đâu nàng cũng được Lâm tiền bối ưu ái.
“Ta?” Trình Thất Nguyệt hơi lo lắng không yên.
Bảo vật trân quý như thế, trân phẩm tiên gia trong truyền thuyết, lại để một người tu hành nho nhỏ còn chưa qua thiên quan thứ nhất như nàng đưa qua?
Dường như Tiêu Tuệ nhận ra lo lắng của mình, không nhịn được mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, nếu là đồ vật của Lâm tiền bối, trong thiên hạ này cũng không có ai dám động vào.”
“Chuẩn bị nhận lấy đi.”
Lúc lão tổ Trình gia nói chuyện, đôi mắt sáng lên, một tia thần niệm hòa vào bức tự thiếp trong tay Trình Thất Nguyệt, khơi dậy uy năng thần thông chất chứa ở nơi sâu nhất ra.
“Ầm ầm!”
Sau một khắc, bức tự thiếp trong tay Trình Thất Nguyệt chậm rãi trôi nổi, tờ giấy tuyên thành màu trắng hơi ngả vàng không ngừng run rẩy.
Chỉ thấy từng chữ mực đen nhánh run rẩy bay ra từ trên giấy, những chữ “Niệm khứ khứ, thiên lý yên ba, mộ ái trầm trầm sở thiên khoát” này như một con rắn dài, không ngừng bay múa uốn lượn trong không khí, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Ngay lập tức, từng chữ mực đột nhiên vỡ vụn, hóa thành vô số điểm sáng nhỏ xíu, gần như bay múa xoay tròn điên cuồng, hiện ra một quỹ tích tròn trịa, ngay cả không gian cũng bị bóp méo theo.
Lúc này, dường như có tiếng nổ vang vô hình vang vọng cửu thiên.
“Xoẹt.”
Không gian hình tròn vặn vẹo đột nhiên vỡ vụn, hình như tạo thành một con đường sâu thăm thẳm tối đen, trong không khí xuất hiện một cửa hang hình tròn, mép cửa động vỡ vụn hiện ra đủ loại màu sắc khó nói lên lời, dường như đã bao hàm tất cả, lại như hư vô.
Ở đầu bên kia con đường, cũng theo đó truyền đến một hơi thở thần bí lại khó hiểu.
Đó là hơi thở thần tiên.
“Phá toái hư không!”
Đám người Trình gia vô cùng rung động nhìn tình cảnh này.
Ngay lập tức, mấy bóng đen xuyên qua con đường, khiến con đường chậm rãi chấn động, dường như hơi khó khăn khi gánh chịu những thứ này, trở nên hơi bất ổn.
Tiêu Tuệ vung tay lên, nhận lấy mấy bóng đen kia vào trong tay.
Đây là bốn quả đào to bằng nắm đấm trẻ con, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, thậm chí còn hơi xanh, còn có một quyển sách mỏng chế ra từ giấy thếp vàng.
“Lối đi này cũng gần đến cực hạn.”
Lão tổ Trình gia ở trong ngọn lửa lạnh nhạt nói: “Ta vốn không nên quản quá nhiều việc nhân gian, sau này trừ khi Trình gia có đại họa diệt tộc, nếu không đừng tìm ta, nếu ta nhận được chỗ tốt gì có thể cho các ngươi, tự nhiên sẽ chủ động liên hệ với các ngươi.”
Cuối cùng, lão còn nói thêm: “Đương nhiên, nếu là Lâm tiền bối muốn liên lạc với ta, cứ tìm ta bất cứ lúc nào, đừng trì hoãn thời gian của Lâm tiền bối, nhớ rõ rồi chứ?”
“Vâng, lão tổ.”
Đám người Trình gia cũng không dám không đồng ý, đành phải rối rít đáp.
“Nói đến thế thôi, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Lão tổ Trình gia nói xong, lại liếc nhìn Tiêu Tuệ một cái, mỉm cười nói: “Tiêu đạo hữu, vậy chúng ta gặp lại ở thiên giới.”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sẽ có một ngày như vậy.”
Tiêu Tuệ khẽ gật đầu, lập tức không khỏi khẽ giật mình: ‘Không phải vừa rồi là ta dựng flag chứ?’
Không cho mọi người suy nghĩ nhiều, ngọn lửa Bỉ Ngạn thảo nhân đã cháy hết, con đường hình tròn cũng bắt đầu không ngừng thu nhỏ, thậm chí biến mất, chỉ trong giây lát không gian vỡ vụn đã hoàn toàn lấp đầy.
Chỉ có tro tàn trôi giạt trong không khí, cùng với bức tự thiếp trống không đã mất chữ mực, chậm rãi bay xuống đất.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất