Chương 87: Vô tình gặp được (1)
Khóe môi Lâm Chỉ Thủy hơi giật giật.
Tuy hắn không biết vị đại gia đẹp trai rất có khí chất này, nhưng hai ngày trước Yến Thủy Thủy nhớ hắn giúp đỡ tìm người, hắn từng xem ảnh chụp của vị đại gia đẹp trai này.
Không cần nghĩ cũng biết, người này chính là lão đại gia nghèo túng mà hắn gặp được dưới đường hầm vào hai ngày trước.
Thế là, hắn giả vờ như không biết, xoay người lại, ôm lấy con chó Pomeranian ngây ngốc rất đáng yêu này, đặt ở trong ngực nhẹ nhàng an ủi, dường như con chó nhỏ này cũng rất thích hắn, lại ngoan ngoãn tùy ý để hắn an ủi.
Pomeranian thành thật ngồi trong ngực Lâm Chỉ Thủy, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm: ‘May mà vừa rồi không hiện ra nguyên hình, nếu bị lão đầu người phàm này phát hiện, vậy thì nguy… Vẫn nên tiếp tục giả vờ làm chó đi, chờ lão đầu người phàm này rời đi, gia hỏa này đưa ta đến nơi vắng vẻ một chút, lại cắn nuốt ký ức của hắn.’
Nàng lập tức hơi ngạc nhiên: ‘Cũng không đúng, ta vốn là chó, cần phải giả vờ cái gì…’
Tất nhiên đại gia đẹp trai này là Chúc Thừa Hỏa.
Lúc này lão hơi lo lắng không yên.
Lão nghe Yến Thủy Thủy nói Lâm tiền bối không muốn gặp lão, hai ngày nay lão cố gắng đi dạo quanh khu này, hoàn toàn che giấu hơi thở, muốn vô tình gặp gỡ Lâm tiền bối một chút, không ngờ vô tình gặp thì có vô tình gặp, nhưng dường như Lâm tiền bối không muốn để ý đến lão lắm?
“Lâm… Tiên sinh.”
Chúc Thừa Hỏa cung kính lễ phép nói: “Tại hạ là Chúc Thừa Hỏa, hai ngày trước chúng ta đã từng gặp nhau, ngài còn nhớ chứ?”
Lão muốn gọi Lâm tiền bối, nhưng nghĩ đến Yến Thủy Thủy từng nói, vị Lâm tiền bối này thích ngụy trang thành người phàm, cũng tuân theo quy củ phàm trần, vẫn nên gọi Lâm tiên sinh thì tốt hơn chút.
Sau khi Lâm Chỉ Thủy ôm chó đứng lên, lắc đầu nói: “Không nhớ rõ.”
Chúc Thừa Hỏa lập tức thấy ngạc nhiên, lập tức không nhịn được chửi thề ngay tại chỗ.
“Khụ, chỉ đùa chút thôi.”
Lâm Chỉ Thủy cũng biết không thể giả vờ không nhận ra, cười ha ha nói: “Ngươi chính là lão đầu nằm một chỗ chờ chết, còn muốn quả đào.”
Dù sao lần trước hắn cũng không nói tiếng người với một lão gia hỏa một lời không hợp liền muốn chết muốn sống này, cũng không cần phải khách sáo nữa, hắn không thích kiểu lão nhân tùy hứng làm ẩu, còn làm hại người nhà lo lắng.
“Đúng vậy, đúng vậy, ngày đó nhờ có ngài chỉ điểm và giúp đỡ, mới để tại hạ giành được cuộc sống mới.”
Chúc Thừa Hỏa liên tục gật đầu, mặc dù nghe lời nói này của Lâm tiền bối không quá thân thiện, nhưng chỉ mong để ý đến lão, là lão đã rất hài lòng.
“Việc nhỏ, không cần để trong lòng.” Lâm Chỉ Thủy khẽ lắc đầu, liền cúi đầu xuống nghịch móng vuốt của con chó nhỏ.
Không phải chỉ là mấy câu canh gà cho tâm hồn cao cấp thôi à, hắn chỉ cần vơ vét trong bụng một cái, là có thể tùy tiện bịa ra một đống lời không giống nhau.
Về phần quả đào kia, mặc dù ăn ngon, nhưng cũng chỉ là một quả đào mà thôi.
“Lâm tiên sinh…”
Chúc Thừa Hỏa cũng nhận ra vị tiền bối tiên gia này không muốn để ý đến mình, lập tức nói: “Hai ngày trước ngài có ân giúp ta sống lại, tại hạ suốt đời khó quên, nếu ngài có gì cần ta ra sức, cứ việc dặn dò.”
“Không cần, ngươi có thể giúp ta cái gì chứ?” Lâm Chỉ Thủy cũng không ngẩng đầu lên tùy ý nói: “Nếu không ngươi trả lại quả đào kia cho ta cũng được.”
“Điều này…”
Chúc Thừa Hỏa sửng sốt, tiểu bàn đào này lại là trân phẩm của tiên gia, lão đi đâu tìm đây?
“Được, ta chỉ đùa một chút thôi, chỉ là một quả đào, ta chưa nhỏ mọn đến mức như vậy.” Lâm Chỉ Thủy lắc đầu cười một tiếng, xem ra lão đại gia này tưởng nhầm hắn muốn lão phun quả đào ra.
Lúc này Chúc Thừa Hỏa mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Lâm tiên sinh ngài có đức độ, khẳng khái tốt bụng, tại hạ thật sự rất bội phục, ngày đó nghe ngài dạy bảo một hồi, tại hạ cũng được lợi rất nhiều, thật sự không biết nên cảm ơn ngài như thế nào.”
“Không cần.”
Lâm Chỉ Thủy gãi cái bụng thịt của Pomeranian, thuận miệng nói: “Ngươi giải quyết tốt chuyện của mình trước đi, ta nói nhiều với ngươi như vậy, cũng không thể là vô ích chứ?”
Hắn cũng không để ý đến lời cảm ơn của lão đại gia này, hôm trước còn chán nản như khất cái, vừa nhìn cũng là gặp sự đả kích nặng nề như là phá sản, bây giờ lại coi trọng mặt mũi như thế, có lẽ cũng là vẻ ngoài ngăn nắp, trên thực tế trong túi quần còn sạch sẽ hơn trên mặt.
Nhìn thấy loại người này nên trốn xa một chút thì tốt hơn, đừng dính líu quan hệ gì, biết đâu ngày nào đó lại là một rắc rối.
“Những lời ngài nói, tại hạ đều hiểu.” Chúc Thừa Hỏa vội vàng gật đầu.
Lão biết, Lâm tiền bối có ý muốn hắn trân trọng thời gian, đừng sống uổng phí, sớm ngày tu hành vượt qua năm quan, để lão đừng uổng phí 500 năm thọ nguyên của tiểu bàn đào.
Pomeranian nằm trong ngực Lâm Chỉ Thủy nghe cuộc đối thoại của hai người, đầu óc cũng hơi mơ hồ.
Sao cách nói chuyện của người hiện đại này cũng nửa cổ nửa không thế?