Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Biết Ta Là Cao Nhân

Chương 88: Vô tình gặp được (2)

Chương 88: Vô tình gặp được (2)
Hơn nữa, sao lão đầu tử này lại cung kính có lễ nghĩa với người trẻ tuổi kia như thế, có lẽ gia hỏa này là đời thứ hai gì đó sao?
‘Loài người thật là phức tạp.’ Nàng thầm lẩm bẩm.
“Hiểu rõ thì tốt, đi thôi, ngươi làm việc của ngươi đi, đừng chậm trễ thời gian.”
Lâm Chỉ Thủy khoát tay, liền ôm một con chó vẻ mặt mơ hồ, xoay người đi về phía cửa tiệm tranh chữ của nhà mình.
Chúc Thừa Hỏa cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể cung kính hành lễ tiễn biệt: “Vậy Lâm tiên sinh ngài đi thong thả.”
Lão rất tự hiểu lấy mình.
Cho dù ở trước mặt người khác, lão là cao nhân đương thời tu hành đến thiên quan thứ năm, nhưng lão hiểu rất rõ ràng, ở trong mắt một đại năng tiên gia như Lâm tiền bối, lão chỉ là một con sâu cái kiến hơi khỏe mạnh mà thôi, dù khiêm tốn lễ phép đến thế nào cũng không đủ.
Ngay cả bàn đào cũng có thể tùy ý tặng cho người, tầm cao cảnh giới và địa vị của vị Lâm tiền bối này, sao lão dám tùy ý phỏng đoán?
‘Cao nhân tiên gia đúng là không phải tầm thường…’
Chúc Thừa Hỏa đưa mắt nhìn bóng lưng Lâm tiền bối rời đi, không nhịn được âm thầm thở dài, trong lòng lại hơi do dự, có nên lặng lẽ xem Lâm tiền bối đang ở đâu không?
Lão đứng tại chỗ do dự một lúc, vẫn quyết định không làm phiền Lâm tiền bối, nếu không chọc Lâm tiền bối cảm thấy không vui, vậy thì nguy.
Lúc Chúc Thừa Hỏa đang chuẩn bị rời đi, linh giác khẽ động, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Chỉ thấy trên bầu trời có một đạo kiếm quang và một vệt ánh sáng vàng trong kết giới thần ẩn thuật, giấu giếm đông đảo người trần trên mặt đất, như sao băng xẹt qua bầu trời, nhanh chóng bay về phía này.
Ngay lập tức, hai vệt sáng rơi xuống trước mặt lão.
Ánh sáng tản đi, một người là nữ tử mặc đồ trắng khuôn mặt lạnh lùng, một người là thanh niên đầu trọc Phật quang hào hùng.
“Vũ Lạc tiên tử, Hàng Long tôn giả.” Chúc Thừa Hỏa mỉm cười mở miệng chào, nói: “Sao các ngươi lại đến đây?”
“Chúc lão ca.”
Sau khi nữ tử mặc đồ trắng “Vũ Lạc tiên tử” nhìn lướt qua xung quanh, nhíu mày nói: “Không phải lúc trước ta đã truyền tin nói qua với ngươi sao? Ta để lại kiếm ý của ta ở trong nguyên linh Thiên Cẩu, chỉ cần nó thúc giục lực lượng ngoại ma, ta sẽ có thể cảm ứng được vị trí của nó, ta vừa cảm nhận được Thiên Cẩu này thúc giục lực lượng ngoại ma ở ngay chỗ này, vì vậy ta và Hàng Long mới chạy tới bằng tốc độ nhanh nhất.”
Thanh niên đầu trọc “Hàng Long tôn giả” hỏi: “Chúc đạo hữu, ngươi đến đây lúc nào? Có nhìn thấy Thiên Cẩu này không?”
“Chưa từng thấy.” Chúc Thừa Hỏa trực tiếp lắc đầu nói: “Ta cũng vừa đến đây, trùng hợp… Gặp một người quen, nhưng cũng chưa từng thấy tung tích ngoại ma.”
“Chẳng lẽ Thiên Cẩu chỉ đi ngang qua nơi này?” Vũ Lạc tiên tử hơi nhíu mày, nói: “Vậy Thiên Cẩu chỉ vận dụng lực lượng ngoại ma trong nháy mắt, chỉ có một khoảnh khắc không áp chế kiếm ý của ta, ta cũng khó có thể xác định tung tích dấu vết.”
Hàng Long tôn giả cau mày nói: “Gần đây cũng có khá nhiều người phàm, nếu nó trà trộn trong số những người phải này, thì phải tìm kiếm thế nào?”
Chúc Thừa Hỏa lại hơi nghi ngờ, hỏi: “Vũ Lạc tiên tử, ngươi chắc chắn ngoại ma mới xuất hiện ở đây không lâu?”
“Đó là đương nhiên.” Vũ Lạc tiên tử gật đầu nói.
“Vậy thì kỳ lạ…”
Chúc Thừa Hỏa khẽ nhíu mày.
Đúng là hơi thở ngoại ma rất mơ hồ, nếu không phải gần ngay trước mắt, rất khó cảm ứng được sự tồn tại của nó.
Nhưng vị Lâm tiền bối kia vừa ở ngay chỗ này, một cao nhân tiên gia như Lâm tiền bối, nếu ngoại ma kia không hoàn toàn che giấu hơi thở, sao Lâm tiền bối lại không phát hiện được chứ?
‘Chẳng lẽ… Cao nhân tiên gia cũng có lúc lơ là sơ suất sao?’
Chúc Thừa Hỏa thấy hơi khó hiểu.
Một tiền bối tiên gia như vậy, một khi phát hiện tung tích của ngoại ma, chỉ là một con Thiên Cẩu, e rằng sẽ bị diệt sát trong nháy mắt…
Hả?
Lão đột nhiên khẽ giật mình, lập tức hiểu rõ.
Có lẽ là… Sở dĩ hơi thở Thiên Cẩu chỉ xuất hiện trong chớp mắt, là vì trong chốc lát nó để lộ hơi thở, đã bị Lâm tiền bối nhất niệm diệt sát?
Thì ra là thế, đã nói mà, một tiền bối tiên gia như thế sao lại có lúc lơ là sơ suất chứ?
Nghĩ đến đây, Chúc Thừa Hỏa không nhịn được cười, liền lắc đầu cười nói với hai người Vũ Lạc tiên tử và Hàng Long tôn giả: “Yên tâm đi, các ngươi không cần tìm ngoại ma kia, nó đã không còn sức uy hiếp nữa.”
“Ồ? Vì sao?”
Vũ Lạc tiên tử ngạc nhiên nhìn Chúc Thừa Hỏa, thấy hơi khó hiểu.
Chúc Thừa Hỏa đang muốn nói chuyện, đã thấy khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Lạc tiên tử hiện ra vẻ sợ hãi, giọng nói dịu dàng quát lên: “Lại xuất hiện! Ta cảm ứng được vị trí của ngoại ma này! Ở ngay gần đây!”
“Hả?” Chúc Thừa Hỏa ngây ngẩn cả người.
Xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ Lâm tiền bối còn chưa diệt sát Thiên Cẩu đó sao?
Chờ chút! Ngay gần đây?
Vừa rồi trong ngực Lâm tiền bối cũng có một con chó nhỏ ngoan ngoãn, chẳng lẽ Lâm tiền bối hắn…
Lúc này, trong đầu Chúc Thừa Hỏa đột nhiên lóe lên một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất