Chương 90: Pomeranian tuyệt vọng (2)
Lúc này Lâm Chỉ Thủy mới bước vòng qua bình phòng, đi nhà vệ sinh.
Ngay lúc cánh cửa phòng vệ sinh đóng lại, Pomeranian đứng bật dậy.
‘Cơ hội tốt, nhân lúc này mang Ẩn Long Châu đi!’
Nàng nhẹ nhàng nhảy lên, lại mạnh mẽ nhanh nhẹn nhảy lên bàn đọc sách, nhảy đến bên cạnh Ẩn Long Châu, sau đó đưa một đôi móng vuốt tinh xảo về phía Ẩn Long Châu trên bàn, chuẩn bị ôm đi, lại tranh thủ thời gian chuồn đi, tìm một chỗ biến thành dáng vẻ người khác, là có thể rời khỏi nơi này.
Chủ yếu là bây giờ không biết chừng Vũ Lạc tiên tử và Hàng Long tôn giả đang ở gần đây, nó cũng không dám sử dụng lực lượng ngoại ma.
Ngay khoảnh khắc móng của nó chạm vào quả cầu thủy tinh –
Tờ giấy tuyên thành trên bàn như cảm ứng được điều gì đó, đột nhiên bay lên, không gió mà bay, run rẩy dữ dội.
“Cấm.”
Ngay lúc này, một giọng nói bình tĩnh lại lạnh lùng hùng vĩ đột nhiên vang lên, cứ như quanh quẩn ở đáy lòng, ầm vang rung động trong thần hồn của nàng.
‘Đây là cái gì?’
Nàng quá sợ hãi, cũng phân biệt được… Hình như đây là giọng nói của người phàm kia?
Nét mực của chữ “Cấm” thật to trên giấy tuyên thành còn chưa khô hẳn, lúc này đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chỉ thấy chữ “Cấm” to khoảng cái đấu tỏa ra ánh sáng, đột nhiên bay ra từ trên tờ giấy, bồng bềnh in lên trên người Pomeranian, trong chớp mắt đã biến mất vào trong cơ thể không thấy gì nữa.
‘Hả?’
Pomeranian ngơ ngác, lập tức cảm thấy dường như lực lượng ngoại ma ở trong cơ thể đọng lại, trở nên trì trệ.
Còn không đợi nàng làm gì, chữ mực lại bay ra một chữ “Cấm” to lớn tỏa sáng, lại bay về phía nàng.
‘Đây là thứ đồ chơi gì?’
Nàng vội vàng nhảy ra muốn né tránh, nhưng chữ “Cấm” như được ánh sáng tạo ra này lại có linh tính, trong chớp mắt đã lướt qua một đường vòng cung trên không trung, đuổi kịp nàng, thoải mái khắc lên người của nàng, khiến lực lượng ngoại ma trong cơ thể nàng lại trì trệ hơn mấy phần.
Cấm!
Cấm!
Cấm!
Ngay lập tức, lại liên tục có mấy chữ “Cấm” bay ra, liên tục khắc lên người Pomeranian, mặc kệ nàng trốn tránh như thế nào cũng không thể né tránh được, không ngừng hòa vào trong cơ thể của nàng.
Ngay lúc chữ “Cấm” thứ chín bay ra ngoài, khắc lên trên người Pomeranian, nàng lập túc cảm thấy cả người cứng đờ, ngã xuống trên mặt đất, lực lượng ngoại ma vốn ngang ngược ở trong cơ thể, lúc này nàng hoàn toàn không cảm nhận được chút tung tích nào, cứ như bị phong ấn!
Sau đó, bức tự thiếp này lại quay về trên bàn sách, chỉ là nét mực hơi nhạt đi.
“Gâu gâu! (Xảy ra chuyện gì!)”
Pomeranian bò lên, vô thức gào hét một tiếng, lại chỉ phát ra tiếng cho con sủa yếu ớt, thậm chí còn hơi đáng yêu.
Nàng ngơ ngác, lập tức thử biến thành người, nhưng… Hoàn toàn không thể cảm ứng được lực lượng ngoại ma, nên biến thành người thế nào?
Nàng hoàn toàn ngây dại.
Hơn nữa, dường như nàng cảm thấy kiếm ý trong cơ thể cũng bị lực lượng phong ấn thần bí kia bài xích, trong khoảnh khắc đã thả ra ngoài, rất nhanh đã biến mất không thấy.
Dù kiếm ý đã tiêu tan, nhưng đã bị thả ra ngoài, cũng có nghĩa sẽ bị Vũ Lạc tiên tử cảm ứng được!
Nàng lập tức tỉnh táo lai, đột nhiên nhảy lên bàn đọc sách, một đôi tay chó ôm lấy viên “Ẩn Long Châu” có hình dáng quả cầu thủy tinh ở trên bàn, lao ra bên ngoài cửa tiệm tranh chữ.
Dù lực lượng ngoại ma của nàng đã bị phong ấn, nhưng chỉ dựa vào lực lượng xác thịt sau khi biến hóa, tốc độ còn nhanh hơn con báo bình thường.
Hơn nữa bây giờ kiếm ý đã bị tiêu trừ, Vũ Lạc tiên tử cũng không thể tìm thấy nàng!
Chỉ cần nàng chạy đi trước khi Vũ Lạc tiên tử đuổi tới, mang theo Ẩn Long Châu nhanh chóng rời khỏi nơi này, tìm một chỗ ẩn nấp, dù là Vũ Lạc tiên tử, cũng rất khó tìm được một con chó nhỏ như nó!
Sau này, chỉ cần nghĩ cách gặp được chủ thượng, tin tưởng chủ thượng nhất định có thể loại bỏ phong ấn đáng chết này cho nàng!
Thế nhưng, ngay lúc nàng ôm Ẩn Long Châu lao ra khởi cửa tiệm tranh chữ –
“Vù!”
Một âm thanh như trường tiên xé rách không khí đột nhiên vang lên, nàng chỉ cảm thấy trước mắt có một khoảng bóng râm che xuống, lập tức phát hiện một thân cây mềm mại cứng cỏi như dây leo, đón đầu quất vào người của nàng.
Pomeranian nho nhỏ bị quất một cái thật mạnh như thế, đập xuống mặt đất như châu chấu, trực tiếp va đầu vào chiếc bàn đá ở khoảng đất trước cửa.
May mắn cơ thể nàng mềm mại rắn chắc, nếu không phải sàn nhà vỡ ra, thì cũng là nàng bị thương.
Dù như thế, nàng cũng bị ngã đến choáng váng mặt mày, sau khi loạng chà loạng đứng lên, lúc này mới phát hiện kẻ đầu sỏ chính là cây tùng nhỏ ở cửa!
Sau khi cây tùng nhỏ kia dùng một nhánh cây như là bàn tay tát bay nó, một nhánh cây khác lại vững vàng đỡ quả cầu thủy tinh rơi xuống, dùng nhánh cây đỡ quả cầu thủy tinh, không ngừng duỗi dài vào trong phòng, sau khi nhẹ nhàng đặt lại đúng vị trí cũ trên bàn sách không hề thay đổi, lúc này mới rụt về.
Ngay lập tức, trên thân cây hiện ra một khuôn mặt thiếu nữ xinh xắn đáng yêu, như đang nói thầm, chậm chạp nói với con chó nhỏ: “Không cho phép trộm đồ.”
Ngay sau đó, khuôn mặt biến mất, trở lại như bình thường.
Cơn gió nhẹ nhàng, cây tùng lay nhẹ, cứ như tất cả việc vừa rồi chỉ là ảo giác.
Pomeranian ngây người trên mặt đất, ngốc nghếch ngồi tại chỗ, cũng không tiếp tục thử hoặc là trực tiếp bỏ trốn.
Bởi vì…
Nàng đã nhìn thấy ba bóng người ở xa xa đang đi về phía này, Vũ Lạc tiên tử, Hàng Long tôn giả, còn có đại gia đẹp trai trước đó tên là Chúc Thừa Hỏa.
“Ồ, sao ngươi lại chạy ra ngoài?”
Lúc này, nàng lại nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói ôn hòa mang theo ý cười, cứng đờ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Chỉ Thủy đang mỉm cười đi về phía này.
Trong lòng nàng đột nhiên run lên.
Chữ “Cấm” thần bí khó lường kia, cũng do gia hỏa thoạt nhìn như người phàm ở trước mắt viết ra, nàng lại không cảm nhận được đối phương là người tu hành, vậy cũng chỉ có thể nói rõ một điều –
Cảnh giới của đối phương đã vượt ra khỏi phạm trù người tu hành thế gian!
Tiên?
Nghĩ đến chữ này, nàng như biến thành một con chó đá, hoàn toàn tuyệt vọng.