Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Biết Ta Là Cao Nhân

Chương 89: Pomeranian tuyệt vọng (1)

Chương 89: Pomeranian tuyệt vọng (1)
Trong con ngõ vắng vẻ, Lâm Chỉ Thủy vừa ôm Pomeranian đi về phía cửa tiệm tranh chữ nhà mình, vừa xoa đầu của nó, tự nhủ: “Ngươi đã là con chó không ai muốn, vậy ta sẽ đưa ngươi về nhà, qua mấy ngày nữa nếu chủ nhân của ngươi tìm tới, ta sẽ trả ngươi về, trước hết trong khoảng thời gian này cứ bắt ngươi về thí nghiệm một chút đi.”
Khuôn mặt đáng yêu của con chó Pomeranian hơi ngây ngốc: ‘Thí nghiệm? Thí nghiệm cái gì? Không phải người phàm này là biến thái chứ?’
Thế nhưng nàng vẫn đàng hoàng nằm sấp trong ngực Lâm Chỉ Thủy, cũng không làm gì.
Bởi vì nàng vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của người phàm khác ở quanh đây, nơi này cũng không thích hợp ra tay, hơn nữa vừa rồi nàng sử dụng lực lượng ngoại ma, không thể hoàn toàn ngăn chặn kiếm ý của Vũ Lạc tiên tử ở trong cơ thể, biết đâu Vũ Lạc tiên tử và Hàng Long tôn giả đã đuổi đến đây.
Nếu lúc này còn để lộ hơi thở, vậy là xong đời.
Vì vậy, nàng quyết định chờ một chút, chờ sau khi người phàm xung quanh đây rời đi, lại tìm cơ hội cắn nuốt ký ức của hắn!
Tạm thời… Trước hết cứ chịu đựng sự quấy rối của người phàm này chút đã.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Chỉ Thủy đã ôm con chó nhỏ đi đến cửa tiệm tranh chữ nhà mình ở trên con đường kia, từ xa xa đã có thể nhìn thấy cửa tiệm và cây tùng nhỏ trước cửa.
Pomeranian ở trong ngực hắn lại vèo một cái ngẩng đầu nhỏ lên, mắt chó ngốc nhìn chằm chằm về phía cửa tiệm tranh chữ, cứ như phát hiện ra sự ngạc nhiên chấn động nào đó.
‘Vảy lân Ẩn Long đột nhiên trở nên nóng như thế, chẳng lẽ… Ẩn Long Châu đang ở ngay trong tiệm tranh chữ này?’
Nàng cảm nhận được vảy lân Ẩn Long giấu trong cơ thể, phát hiện nhiệt độ của nó càng ngày càng cao, trong lòng không nhịn được mừng như điên nhìn về phía cửa tiệm tranh chữ.
Chẳng trách người phàm này lại từng tiếp xúc với Ẩn Long Châu, thì ra Ẩn Long Châu ở ngay trong tiệm của hắn!
Nàng càng kích động vui mừng hơn.
Nhìn thế này, nàng cũng không cần mạo hiểm cắn nuốt ký ức của người phàm này, chỉ cần tìm cơ hội trực tiếp trộm Ẩn Long Châu đi là được!
“Kích động cái gì chứ? Trong tiệm của ta cũng không có thức ăn cho chó, về nhà sẽ cho ngươi ăn.”
Lâm Chỉ Thủy phát hiện hình như Pomeranian hơi kích động, không khỏi đưa tay ra xoa đầu của nó.
‘Hừ, nể mặt một người phàm như ngươi giúp ta tìm được Ẩn Long Châu, ngươi muốn xoa thì xoa đi, coi như ta khen thưởng cho ngươi.’ Nàng thầm lẩm bẩm.
Chỉ chốc lát sau, hắn đã đi đến phía trước cửa tiệm tranh chữ nhà mình.
Lúc đang muốn mở cửa, lại phát hiện hình như đất đai dưới tán cây bên cạnh cửa hơi bị xới lên, còn có chút vụn đất bắn ra ngoài vòng tròn đất đai, thoạt nhìn hơi lộn xộn.
“Có lẽ nha đầu Thủy Thủy kia không sơ ý như thế… Có lẽ lại là hùng hài tử trong gia đình gần đây…”
Lâm Chỉ Thủy hơi im lặng, suy nghĩ một chút, quyết định đợi lát nữa viết tấm bảng treo ở trên cây, đề phòng hùng hài tử làm loạn.
Một tay ôm chó, một tay lấy chìa khóa ra mở cửa, lập tức đi vào trong tiệm.
Pomeranian ở trong ngực Lâm Chỉ Thủy chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy quả cầu thủy tinh được bày ở trên bàn sách, cũng cảm nhận được vảy lân Ẩn Long ở trong cơ thể trở nên rất nóng bỏng, đôi mắt chó không nhịn được sáng lên.
Nàng nhìn kỹ lại, phát hiện lại có thể nhìn thấy một pho tượng bạch long uốn lượn ở trong quả cầu thủy tinh, quanh người bao phủ sương mù màu trắng, chỉ tự nhiên tỏa ra sự dao động nhàn nhạt, cũng đủ để khiến người phàm không thể tới gần.
Không hề nghi ngờ gì –
Đây chính là Ẩn Long Châu một bộ phận trong “Ẩn Long Huyễn Thế Trận” mà chủ thượng đang tìm kiếm.
Nàng hơi hưng phấn kích động, chỉ cần mang Ẩn Long Châu này trở về, sẽ được chủ thượng khen ngợi, không chỉ có thể nâng cao lực lượng một lần nữa, còn có thể lấy được sự tự do thật sự.
Nếu không phải người phàm này đang nhìn nàng, nàng cũng hận không thể bước tới cướp đi Ẩn Long Châu ngay bây giờ.
Sau khi Lâm Chỉ Thủy đặt balo lệch vai lên bàn, dùng hai tay nâng Pomeranian lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ngươi đi sang một bên nghịch đất trước đi, không cho phép đi ị đi tiểu, không cho phép nhảy lung tung, biết chưa?”
‘Ta là một ngoại ma cao quý! Sao lại đi bài tiết chứ!’ Thiên Cẩu trong lòng Pomeranian nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức khéo léo phe phẩy đuôi, gâu một tiếng.
“Ồ, hy vọng ngươi có thể làm được.”
Lâm Chỉ Thủy thấy tiểu gia hỏa này vẫn rất có nhân tính, không thể nhịn được cười, thả nó xuống mặt đất.
Thế nhưng, Pomeranian cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi trên sàn nhà, ngửa đầu nhìn hắn, như không có ý đi nghịch đất.
“Ta viết mấy chữ trước đã.”
Lâm Chỉ Thủy cũng mặc kệ nó, lấy chiếc bút lông yêu quý ở trong túi ra, bắt đầu bày giấy mài mực.
Sau một lúc lâu, mực nước được chuẩn bị kỹ càng, hắn cầm bút lông ở bên cạnh, dùng đầu bút chấm vào mực nước, liền nâng bút lên bắt đầu viết chữ trên giấy, chuẩn bị viết bốn chữ lớn “Cấm đến gần”(1), đề phòng hùng hài tử đến làm loạn.
(1) Nguyên văn trong tiếng Trung là 禁止靠近, vì vậy là bốn chữ.
Trong tiệm cũng không có chiếc bút nào thật to, chiếc bút lông yêu quý của mình đã là cỡ chữ lớn nhất, chỉ cần viết chậm một chút là được.
Sau khi hắn viết chữ “Cấm” đầu tiên, thỏa mãn đánh giá một lúc, lúc này mới chấm đầu bút đã hơi khô mực, đang định tiếp tục viết, lại cảm thấy hơi buồn tiểu, hắn do dự một chút, liền đặt bút lông xuống, chuẩn bị đi giải quyết vấn đề của thận.
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, hai ngày nay cứ như uống thuốc xổ và thuốc lợi tiểu vậy, bọng đái và dạ dày hơi thông suốt quá mức, tinh thần cũng càng ngày càng tốt.
Nhưng gần đây làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, lại kiên trì uống nước nóng, vì vậy loại bỏ tạp chất trong người?
“Ta rời đi một chút, ngươi phải ngoan ngoãn, không cho phép làm đổ mực nước, nếu không ta sẽ biến ngươi thành chó đen.” Lâm Chỉ Thủy không quên cảnh cáo Pomeranian một tiếng.
Pomeranian ngồi xổm trên mặt đất, lè lưỡi, phe phẩy đuôi, dáng vẻ ngoan ngoãn đàng hoàng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất