Chương 97: Thú cưng??? (1)
Bóng đêm bao phủ.
“Vào đi.”
Lâm Chỉ Thủy ôm Pomeranian, xoay chìa khóa, mở cửa đi vào, thuận miệng nói với Yến Thủy Thủy ở sau lưng: “Có hơi đơn sơ, ngươi đừng để ý, bên kia có dép lê kiểu nữ, nếu ngươi không chê có thể thay.”
“Không chê không chê, là ta làm phiền ngài mới đúng.”
Yến Thủy Thủy vội vàng nói, hơi lo lắng không yên đi theo Lâm Chỉ Thủy vào trong nhà, vô thức quan sát cách bày biện và trang trí trong phòng một chút.
Đây… Chính là chỗ ở của thần tiên cao cao tại thượng tại thế gian sao?
Đúng là… Ừ, thật sự rất mộc mạc.
Nhìn trong căn phòng dù là cách trang trí hay đồ điện gia dụng đều có vẻ đơn sơ bình thường, đầu óc Yến Thủy Thủy xoay chuyển ba vòng rưỡi, cũng không nghĩ ra từ ngữ thích hợp để khen ngợi.
Thế nhưng, đối với một cao nhân tiên gia cũng đã nhìn thấy phong cảnh thiên giới như Lâm tiền bối, vinh hoa phú quý trên thế gian có đáng là gì, cung điện vàng ngọc, biệt thự tòa thành cũng chỉ là chỗ ở của người phàm, sao có thể so với cung điện trên bầu trời?
Có lẽ… Cuộc sống phàm trần đơn giản như thế này, mới là những điều cơ bản mà Lâm tiền bối hằng mong mỏi.
“Cũng không biết nàng đã dậy chưa, ta đi xem một chút.”
Sau khi Lâm Chỉ Thủy thay sang dép lê, giấu Pomeranian ở dưới gầm bàn ăn, nhìn nó suỵt một cái, để nó trốn kỹ đợi chút nữa cho Tiểu Xà một bất ngờ, liền đi đến trước cửa phòng ngủ của Xà Tích Lộ.
Lúc đang chuẩn bị gõ cửa, cửa phòng ngủ lại được mở ra từ bên trong.
“Ầy…” Lâm Chỉ Thủy hơi ngạc nhiên nhìn Tiểu Xà nhà mình, suýt nữa không nhận ra.
Ngày thường Xà Tích Lộ đều để tóc tai bù xù, nhiều lắm là lấy một sợi chun buộc túm ở sau gáy, còn đeo một cặp kính gọng tròn màu đen vừa dày vừa to, cũng vì ở trong nhà thời gian dài không tiếp xúc với ánh mặt trời, nên khuôn mặt có vẻ hơi tái nhợt tiều tụy, luôn mặc quần áo ở nhà rất mộc mạc rộng rãi.
Hôm nay nàng lại buộc mái tóc đuôi ngựa gọn gàng, khuôn mặt không trang điểm, vẻ mặt cũng tốt hơn trước kia nhiều, hơn nữa đã tháo cặp kính to hơi ngu ngốc kia xuống, có lẽ đang đeo kính sát tròng, cánh môi hồng nhuận hơi nhếch lên, hình như đã bôi son, giá trị nhan sắc lập tức được tăng lên hai cấp bậc so với trước kia.
Ngay cả quần áo trên người nàng cũng đổi thành áo thun rộng và quần đùi mới mua cho nàng lần trước nhưng vẫn chưa mặc, một phần vạt áo thun được nhét vào trong quần cuộn lại còn thắt nút, vừa nhìn đã biết học cách ăn mặc từ trên Tiktok, cách ăn mặc trông rất trẻ trung.
Nói một cách đơn giản, trên thang điểm mười, dáng vẻ đã từ sáu điểm rưỡi biến thành chín điểm.
Mặc dù Lâm Chỉ Thủy biết bởi vì Yến Thủy Thủy sẽ đến, Tiểu Xà lại muốn thể hiện địa vị nữ chủ nhân trong nhà, nàng mới đặc biệt trang điểm một chút, nhưng cũng không ngờ sau khi nàng chỉnh trang, lại xinh đẹp như vậy?
“Nhìn… Nhìn cái gì vậy…”
Xà Tích Lộ bị hắn nhìn chằm chằm đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ lên, không nhịn được hơi cúi đầu xuống, đây là lần đầu tiên nàng thử cảm giác này.
Một năm trước, lúc từ yêu qua mạng đến gặp mặt ngoài đời, nàng không có ý định gặp Lâm Chỉ Thủy, vì vậy cũng không chỉnh trang lại bản thân, còn đeo cặp kính che khuất giá trị nhan sắc.
Còn hai ngày nay vì đã ăn tiểu bàn đào kia, sắc mặt tốt hơn nhiều, làn da cũng đẹp hơn.
Thế nhưng bệnh cận thị lại không khôi phục, xem ra tiểu bàn đào không chữa được bệnh cận thị, nhưng một “U Thiền” khác nói, chỉ cần có thể tu hành, với linh lực thiên quan thứ nhất cũng đủ để khôi phục.
“Ta đã nói mà, người phàm này chỉ coi trọng vẻ đẹp của ngươi mà thôi.”
Theo tiếng rắn xì xì vang lên, U Thiền ở trong đầu nàng nói khẽ: “Tình yêu của người phàm, cũng chỉ là thèm nhỏ dãi vẻ đẹp của ngươi mà thôi, nếu ngươi cũng là người phàm, chờ ngươi già đi, ngươi chắc chắn hắn còn thích ngươi sao?”
‘Ngươi câm miệng.’ Xà Tích Lộ đáp trả nàng ấy một câu ở trong lòng.
“Ngươi xinh đẹp, không nhìn ngươi thì nhìn ai?”
Lâm Chỉ Thủy mỉm cười, kéo đầu ngón tay Tiểu Xà, xoay người nói với Yến Thủy Thủy: “Tiểu Thủy, đây là bạn gái của ta, Xà Tích Lộ, ngươi cứ gọi nàng là Tiểu Xà, hoặc là Tiểu Xà tỷ đều được.”
Dù Yến Thủy Thủy phát hiện thoạt nhìn thiếu nữ trước mắt còn căng thẳng hơn nàng nhiều, hình như là một người phàm, nhưng nàng vẫn hơi lo lắng không yên nói: “Tiểu Xà tỷ, ta tên Yến Thủy Thủy, gần đây đang đi theo tiền bối học tập thư pháp.”
“Chào ngươi.” Xà Tích Lộ giữ bình tĩnh nhẹ gật đầu với nàng ta.
“Tiểu Xà tỷ ngài… Thật xinh đẹp.” Yến Thủy Thủy cũng không biết khen một người phàm như thế nào, chỉ có thể khen người ta xinh đẹp.