Chương 102: Rời khỏi và bắt đầu!
Đặc biệt là lúc dị thú sắp xông ra lưới sắt, đồng tử của nó đã không còn giấu đi ác ý nào, hoàn toàn xem các thí sinh như đồ ăn. Con người lại cũng có một ngày biến thành đồ ăn?
Những thí sinh này vẫn chỉ là bông hoa trắng, nhành cỏ non trong tháp ngà!
Chưa từng trải qua cảm giác bị xã hội vùi dập, càng chưa biết được sự tàn khốc của luật rừng!
Mặc dù bọn họ có lẽ đã sớm nhờ vào các con đường khác mà biết được dị thú tàn bạo và đáng sợ ra sao, nhưng cảm giác không giống xem trực tiếp như vậy.
Chỉ có tận mắt nhìn thấy mới có thể cảm nhận sâu sắc!
“Ngươi không sao chứ?” Vương Đằng nhìn dáng vẻ của Lâm Sơ Hàm, không khỏi lên tiếng hỏi.
Nói thật, với thực lực của nàng, đối mặt với những dị thú kia vẫn còn khá miễn cưỡng.
“Không có việc gì!” Lâm Sơ Hàm cắn răng, cố giả vờ trấn định.
“Ta còn tưởng rằng, mình có thể không sợ gì mà đối mặt với kỳ thi thực chiến, có điều, bây giờ lại cảm thấy hơi đáng sợ rồi!” Dương Kiến cười khổ nói.
“Sợ là đúng, ngươi xem bọn họ có ai mà không sợ đâu?” Vương Đằng ra hiệu hắn nhìn về mọi người xung quanh.
“Đến cả đám người Chu Võ, Hà Mạn Dung đều căng thẳng rồi. Ta lập tức cân bằng lại chút ít rồi.” Dương Kiến nhìn thấy nét mặt của mấy Võ Đồ cao cấp lúc này, không khỏi thở phào ra một hơi.
“Hô —— “
“Nhưng ta thấy sao ngươi cũng không lo lắng chút nào nha?”
“Những dị thú kia, ta đánh một quyền là chết, có gì đáng để lo đâu!” Vương Đằng nhẹ nhõm nói.
“Lại khoe khoang, đám dị thú kia da dày thịt béo, mặc dù sức mạnh ngươi đạt tới 1000kg, cũng chưa chắc có thể một quyền đánh chết chúng đâu.” Dương Kiến hiển nhiên không tin.
“Ngươi tưởng nắm tay mình là đạn pháo à!” Lâm Sơ Hàm cũng bày ra vẻ khinh thường.
“Ta nói sự thật lại không ai tin!” Vương Đằng cạn lời.
…
Ba người đang tán gẫu, lại thêm một phen pha trò cười đùa, theo đó hai người Lâm Sơ Hàm cũng bớt căng thẳng được phần nào.
“Các vị —— “
Nghe thấy âm thanh này truyền tới, ánh mắt của mọi người lần lượt hướng về trên đài cao. Viên sĩ quan vừa chỉ huy phân phát chiến phục và vũ khí vừa rồi, lúc này đang nói với mọi người:
“Kỳ thi thực chiến sắp bắt đầu, giờ ta sẽ tuyên bố quy tắc thi cuộc thi!”
“Thứ nhất, thời gian của vòng thi thực chiến bắt đầu từ mười giờ cho đến sáu giờ sáng sớm ngày mai. Nói cách khác, các ngươi sắp phải ở lại một ngày một đêm giữa khu rừng rậm nguyên thủy trước mặt kia!”
Nghe đến đó, nét mặt các thí sinh lập tức thay đổi.
Một ngày một đêm!!
Bên trong rừng rậm nguyên thủy vốn nguy hiểm trùng trùng, hiện tại lại bảo bọn họ phải ở đó lâu như vậy, còn để người ta sống hay không đây.
Cùng lúc đó, viên sĩ quan không hề để ý thí sinh phía dưới đang xôn xao, nói tiếp.
“Trong một ngày một đêm này, thức ăn nước uống của các ngươi, thậm chí nơi ở vào ban đêm, đều phải tự nghĩ cách.”
“Song song đó, muốn thông qua kiểm tra, ít nhất cần săn được năm con dị thú. Đây là tiêu chuẩn thấp nhất, mà lượng dị thú săn được càng nhiều, càng mạnh, thì học phần cũng càng cao, sau này khi ghi tên dự thi vào đại học, sẽ có lựa chọn tốt hơn.”
“Toàn bộ quá trình thi, chúng ta sẽ giám sát cả khu rừng rậm thông qua vệ tinh, trên chiến phục của các ngươi đều có một chiếc máy truyền tin.”
“Máy truyền tin này chẳng những có khả năng truy lùng dấu vết, cũng bảo đảm mỗi một thí sinh đều đang được theo dõi.”
“Dị thú các ngươi săn được mạnh hay yếu, cùng với số lượng đều được ghi chép lại nhờ vào giám sát, chuyển đổi thành học phần, đưa vào trong hồ sơ của các ngươi.”
“Nhưng nhất định phải tự săn giết, không thể nhờ người nào hỗ trợ, nếu không tất cả sẽ được coi như gian lận mà xử phạt, hủy bỏ tư cách thi!”
“Mặt khác, còn phải nhớ kỹ, kỳ thi thực chiến không cho phép thí sinh chém giết lẫn nhau, mà là tranh đua… Cho nên các ngươi chẳng những phải đề phòng dị thú, còn phải đề phòng những thí sinh khác.”
“Bên trên máy truyền tin còn có một nút báo động khẩn cấp!”
“Chúng ta đã sớm sắp xếp số lượng lớn các Võ Đồ có kinh nghiệm thực chiến phong phú trong rừng rậm, thậm chí còn có ba tên võ giả.”
“Khi các ngươi nhấn vào nút báo động, nhân viên công tác đang ở gần các ngươi nhất, sẽ căn cứ theo định vị mà chạy tới chỗ của các ngươi ngay lập tức.”
“Mặc dù kỳ thi võ rất quan trọng, nhưng sinh mạng cũng đáng quý, phải nhớ không được lỗ mãng khoe tài, còn sống mới có hi vọng, ta chỉ nói đến thế thôi!”
Các thí sinh nghe xong, vẻ mặt đã vô cùng khó coi, thay nhau xôn xao.
Độ khó của kỳ thi thực chiến này cũng quá lớn rồi!
Nó khó hơn, lại càng nguy hiểm hơn trong tưởng tượng của tất cả mọi người, rất nhiều người đã muốn rút lui.
“Ai muốn rời khỏi, hiện tại có thể đứng ra!” Viên quan quân kia dường như nhìn ra suy nghĩ của bọn họ, từ tốn nói.
Các thí sinh hai mặt nhìn nhau, sau đó thật sự có một nữ sinh đứng dậy đầu tiên.
“Ta… Ta rời khỏi!”
Lúc nói ra câu nói này, nàng đã có phần nức nở.
Có thể thấy được, việc hạ quyết định này là đau đớn cỡ nào đối với nàng.
Một thí sinh thi võ, chắc chắn đã bỏ ra rất nhiều cố gắng vì cuộc thi. Thậm chí, những học sinh có gia cảnh bình thường, người nhà đã nhịn ăn nhịn mặc chỉ để tạo điều kiện cho bọn họ luyện võ.
Nhưng bây giờ, nàng từ bỏ!
Các thí sinh còn lại có kinh ngạc, có phức tạp, cũng có chút cảm động lây, theo đó cũng như trút được gánh nặng.
Có người bắt đầu, bọn họ có thể yên tâm thoải mái rồi.
Sau một hồi mất mát, đau đớn, giãy dụa, một số người cũng theo nhau lựa chọn từ bỏ.
Tia hi vọng quá mong manh!
Vốn mang chút hi vọng có thể lăn lộn, nhưng nếu lấy tính mạng ra để đánh đổi, đáy lòng nhút nhát không cho phép bọn họ làm như thế.
Một lát sau, nhóm thí sinh từ bỏ thưa thớt đứng cùng một chỗ, cuối cùng lên tới trên trăm người.
“Không ai rời khỏi nữa sao?”
Viên quan quân kia hỏi một câu, thấy không còn thí sinh nào đứng ra, mới hạ lệnh.
“Đã thế, tiếp theo sẽ xáo trộn các thí sinh còn lại, chia làm mười đội, đi vào rừng rậm nguyên thủy từ từng cửa vào khác nhau.”
Có nhân viên công tác tiến lên hệ thống lại, cuối cùng những thí sinh quen biết đều bị tách ra, tạo thành mười đội nhóm, tiến tới từng cánh cửa vào dưới sự hướng dẫn của bọn họ.