Chương 101: Trường thi trên hải đảo (2)
Hòn đảo này tương đối rộng lớn, phi thuyền đáp xuống một mảnh đất trống, trước mặt là một nơi đóng quân rộng lớn. Các thí sinh bước xuống từ trên phi thuyền, đám người xem xét cảnh vật xung quanh.
Vùng đất nơi đóng quân trước mặt cực kỳ rộng lớn, bên ngoài được bao quanh bởi những vũ khí phù văn hạng nặng, đối diện hải đảo là rừng rậm nguyên thủy và bở biển vùng duyên hải.
Rừng rậm nguyên thủy được vây quanh bởi tấm lưới sắt khắc phù văn, các lối ra đều có lính canh gác.
Lúc này, hai chiếc phi thuyền khác cũng lần lượt hạ cánh.
Rất nhiều thí sinh bước ra, chỉ trong chốc lát đã lấp đầy khu đất đóng quân trống trải vừa rồi.
“Nhìn phía trong rừng kìa!”
Một tiếng thét sợ hãi vừa cất lên, bên trong rừng rậm đã vang lên một tiếng rống của thú rừng.
“Hống——”
Trong rừng rậm nguyên thủy, một con thú to lớn gầm thét xông về phía lưới sắt, bên ngoài nhiều con mồi béo bở như vậy, dĩ nhiên thu hút sự thèm khát của nó rồi.
Ầm!
Đáng tiếc không đợi nó tiến đến gần, một tiếng động thật lớn đã bùng nổ rền vang.
Lính canh mang khẩu pháo nhắm thẳng vào con thú khổng lồ. Một phát đạn bắn ra, phần đầu của nó đã vỡ thành đống thịt vụn.
Một tiếng “ầm” vang lên, một khối thịt của nó rơi xuống trước mặt một thí sinh, khiến hắn sợ đến mức mặt không còn chút máu.
“Đã sớm nghe nói, những vùng xa xôi có không ít dã thú biến dị, hôm nay xem như thật sự được chứng kiến tận mắt.”
“Nhưng những dã thú này có lẽ chỉ là những dị thú bình thường không sản sinh ra nguyên lực, chẳng qua là da dày thịt béo, không phải mãnh thú sở hữu nguyên lực!”
“Nhưng những con dị thú này cũng rất đáng sợ, không lẽ khi chúng ta sát hạch thực chiến sẽ phải đối mặt với bọn chúng sao?”
Có người sợ hãi nói, cảnh tượng vừa diễn ra đã hù dọa không ít người.
…
“Mọi người!”
“Hoan nghênh đến với trường thi số ba trong vùng biển Đông Hải, nơi mọi người sẽ hoàn thành kỳ sát hạch thực chiến lần này.”
“Chúng ta đã chuẩn bị xong quần áo chiến đấu cho mọi người, còn có vũ khí, chút nữa khi tiến hành đăng ký, từng người hãy tiến lên nhận lấy.”
“Đương nhiên sẽ có những người có thói quen sử dụng vũ khí của mình, nếu chính mình đã tự trang bị vũ khí, sau khi kiểm tra mà phù hợp với quy định thì có thể sử dụng.”
“Hiện tại còn hai tiếng đồng hồ nữa, hãy nắm bắt thời gian để nhận đồ, sau đó bắt đầu cuộc sát hạch!”
Một người đàn ông đứng trên đài cao của nơi đóng quân, âm thanh vừa phải, nhưng đủ rõ ràng để mọi người nghe thấy.
“Trần Tiểu Minh!”
“Lâm Đại Vĩ!”
“Trịnh Đông!”
…
Dưới đài cao, những chiếc vali lớn được xếp thành một hàng, có vài chục nhân viên đứng bên cạnh tiến hành phân phát vũ khí. Thí sinh nào được gọi tên thì bước lên nhận lấy.
Bên cạnh còn có một khu vực chuyên môn dùng để kiểm tra vũ khí thí sinh tự trang bị có phù hợp với quy định hay không.
Vương Đằng đi tới, lấy hộp Tàng Binh ra, từng món vũ khí lộ ra. Hắn dĩ nhiên không mang súng phù văn đến.
Không cần nghĩ cũng biết, loại vũ khí nóng như vậy chắc chắn không được phép sử dụng.
Nhân viên kiểm tra nhìn thấy hộp Tàng Binh, hơi ngạc nhiên: “Chàng trai, thứ này của ngươi khá lắm đấy, mua ở đâu thế?”
“Hàng đặt riêng ở Taobao, độc nhất vô nhị!” Vương Đằng nói.
Nhân viên kiểm tra cười, cũng không hỏi nhiều, bắt đầu kiểm tra binh khí của Vương Đằng. Đó chính là găng tay tách ngón và chiến kiếm.
“Đều là vũ khí phù văn một sao, khó trách ngươi không cần mượn vũ khí ở đây.” Nhân viên kiểm tra ngạc nhiên nhìn Vương Đằng rồi nói.
“Hợp lệ không?” Vương Đằng hỏi.
“Hợp lệ, sao không hợp lệ chứ, chỉ có võ giả mới có thể phát huy uy lực thật sự của vũ khí phù văn một sao. Chúng nằm trong tay Võ Đồ cũng chẳng qua là những vật sắc bén mà thôi, không lẽ ngươi là võ giả sao?” Nhân viên kiểm tra nói.
“Cho dù ngươi là võ giả, có thể phát huy uy lực của những vũ khí phù văn một sao này, đó cũng là thực lực của ngươi, tất nhiên không thể tính là không hợp lệ.” Một nhân viên khác đứng bên cạnh cũng nói thêm.
Vương Đằng gật đầu. Sau khi nhân viên kiểm tra xác định không có vấn đề gì, hắn cất vũ khí vào, cõng hộp Tàng Binh trên lưng rồi quay trở về hàng ngũ thí sinh.
“Thì ra đây là vũ khí của ngươi!” Lâm Sơ Hàm đột nhiên nói.
“Đã sớm nói là vũ khí bí mật rồi mà.” Vương Đằng cười nói.
“Hứ! Đã ở đây rồi còn bí mật.” Lâm Sơ Hàm nói bằng giọng điệu khinh thường.
“Lâm Sơ Hàm!”
“Vương Đằng!”
Lúc này đã đọc đến tên của hai người, họ cùng bước lên phía trước nhận lấy.
Vương Đằng nói với nhân viên công tác: “Cho ta một bộ quần áo chiến đấu gọn nhẹ là được rồi, không cần phát vũ khí.”
“Bộ quần áo này tương đối nhẹ nhàng, nhưng sức phòng thủ không được cao lắm.” Nhân viên công tác tìm ra một bộ quần áo chiến đấu màu đen mỏng nhẹ đưa cho Vương Đằng.
Vương Đằng ướm thử kích cỡ, gật đầu nói: “Lấy bộ này đi!”
Một tiếng sau, tất cả thí sinh đã nhận xong quần áo, giày và vũ khí chiến đấu mà họ cần.
Quần áo và giày chiến đều là đồ dùng quân sự, chất liệu có phần đặc biệt, dùng vô cùng bền.
Quần áo chiến đấu bao gồm quần dài và áo may ô, sức phòng thủ tương đối tốt, có thể chống đỡ không bị vuốt nhọn của dã thú xé rách, có tác dụng bảo vệ những bộ phận quan trọng trên người.
Vũ khí cũng là loại binh khí chế tạo kiểu quân khu, chủng loại hay quy cách nào cũng có, đủ mọi loại.
Mặc dù không phải vũ khí phù văn, nhưng cũng là vũ khí hợp kim mật độ cao, có thể xé rách lớp da thô cứng của dã thú.
Một điểm đáng lưu ý là thí sinh chỉ có thể sử dụng vũ khí lạnh, nhất định không được sử dụng vũ khí nóng.
Lúc này, các thí sinh đã thay quần áo và giày chiến đấu, đang làm quen với vũ khí trong tay. Thời gian sát hạch còn chưa đến, tất cả mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi ở khu vực nghỉ ngơi.
Vương Đằng và bọn người Lâm Sơ Hàm đang nghỉ dưỡng sức ở khu nghỉ ngơi.
Có thể nhìn ra, lúc này Lâm Sơ Hàm và Dương Kiến không quá yên lòng, cứ liên tục loay hoay vũ khí trong tay, chẳng theo trình tự quy tắc nào.
Chuyện tới trước mắt, hai vị này cũng bắt đầu căng thẳng như những người khác rồi.
Không trách bọn họ được, cảnh dị thú gầm gừ xuất hiện, cuối cùng bị đánh chết máu tanh trước đó, quả thực đã làm chấn động lớn cho tinh thần của tất cả các thí sinh.