Chương 113: Phụ nữ càng xinh đẹp lại càng nguy hiểm!
Đây cũng là một kẻ rất thạo diễn kịch! A… Tại sao mình phải nói “cũng”?
“Chuyện đã giải quyết xong, vậy thì xuống núi đi. Lần thi võ này xảy ra chuyện như vậy, phụ huynh của thí sinh cũng cần một câu trả lời.” Giọng điệu Tổng đốc Giang có hơi nặng nề.
Vẻ mặt của Hà cục trưởng cũng thoáng khó coi. Làm lãnh đạo bộ giáo dục, kỳ thi võ có chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng khó mà thoát tội.
May mắn năm nay có vị cứu tinh Vương Đằng này, nếu không mũ quan trên đầu hắn cũng khó mà giữ được.
Còn về chuyện thăng chức, e là không được!
Nghĩ đến đủ loại chuyện này, tâm trạng Hà cục trưởng rất không tốt.
Thế là mấy người chuẩn bị xuống núi.
“Bạn học Vương Đằng, việc xử lý các tài liệu khác trên người tinh thú nọ khá phiền toái. Nếu ngươi tin tưởng chúng ta, đến lúc đó chúng ta thay ngươi xử lý, bán nó đi, rồi chuyển tiền lại cho ngươi, thế nào?” Quý Tuyền nói.
Thấy thái độ vừa nãy của mấy vị đại lão với Vương Đằng, ba người bọn họ càng thêm nhiệt tình.
Vương Đằng này quả nhiên có tiềm lực to lớn!
Dù sao cũng là việc thuận tay mà làm, cớ sao lại không làm!
Còn về liếm cẩu gì đó, nói đùa, chúng ta đường đường là võ giả, sao sẽ trở thành loại người này được?
“Cũng được, vậy làm phiền các ngươi.” Vương Đằng gật nhẹ đầu, không hề khách khí, đỡ để hắn lại tự đi tìm đường bán.
Hắn cũng không sợ ba người Quý Tuyền gây khó dễ trong đó. Thứ nhất, tinh hạch quan trọng nhất đã nằm trong tay hắn, thứ hai, ngay ở trước mặt các vị đại lão, có lẽ bọn họ cũng không ngốc đến độ sẽ làm ra thủ đoạn gì.
Sau khi Vương Đằng nói số tài khoản ngân hàng của mình cho bọn họ, hắn nhanh chóng xuống núi theo bọn người Tổng đốc Giang.
Trên đường đi trông thấy không ít thi thể dị thú, thậm chí còn có thi thể của thí sinh, nhân viên công tác nơi thi còn đang xử lý hậu sự, vận chuyển mấy thi thể kia xuống núi.
Nét mặt Vương Đằng hơi nghiêm nghị lại, trong lòng lại lo lắng cho Lâm Sơ Hàm lần nữa.
Trong những đống kia, sẽ không có nàng chứ?
Thực lực của Lâm Sơ Hàm yếu như vậy, lỡ rơi vào trong thú triều, chắc chắn sẽ không thể may mắn mà sống sót.
Xong rồi…
Ôm một loạt các ý nghĩ xấu, Vương Đằng trở về nơi đóng quân. Các thí sinh đang ngồi khắp bốn phía trên mặt đất mà không hình tượng chút nào. Người nào cũng dính đầy máu, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.
Có vài thí sinh bị thương nặng, đang được nhân viên điều trị tiến hành trị liệu.
Tiếng khóc ròng cũng truyền đến từ bốn phía!
Kỳ thi võ tàn khốc lần này là đả kích quá lớn đối với các thí sinh, bọn họ phải gánh vác sức nặng mà tuổi này không nên gánh!
Vương Đằng đồng loạt trở về với bọn người Tổng đốc Giang, hiển nhiên đã dẫn đến sự chú ý của mọi người, nhưng lúc này bọn họ cũng không còn tâm trạng nữa, nhìn thoáng qua một cái, đã thu ánh mắt về.
“Vương Đằng!” Một âm thanh tràn đầy ngạc nhiên đột nhiên truyền đến từ trong đám người.
Vương Đằng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Sơ Hàm đang vẫy gọi về phía mình.
“Các vị đại lão, là bạn của ta gọi qua, ta qua đó trước!” Vương Đằng nói một tiếng với bọn người Tổng đốc Giang bên cạnh.
“Đi đi!”
Mấy người lập tức lộ ra dáng vẻ của người từng trải, cười nói.
Vương Đằng lập tức cảm thấy đau cả sọ não.
Ánh mắt của những đại lão này thực sự khiến hai người không chịu nổi!
Có thể tôn trọng thân phận đại lão của các ngươi một chút hay không? Không cần bát quái thế được không?
Vương Đằng bất đắc dĩ đi về phía Lâm Sơ Hàm, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, may mắn không có chuyện gì xảy ra.
Loại may mắn kia, chính hắn cũng không biết nên hình dung thế nào!
“Ngươi không sao chứ?” Vương Đằng vừa bước lại gần, Lâm Sơ Hàm đã vội vàng hỏi.
“Ta có thể có chuyện gì được.” Vương Đằng ung dung nói.
“Cậu Vương!” Dương Kiến ngồi ở một bên, phần đùi bị thương đang quấn lấy băng vải quanh cả nửa vòng chân, không thể đứng lên.
“Chân của ngươi sao vậy?” Vương Đằng hỏi.
“Là bị một dị thú cào lấy, may mà quán chủ của võ quán Bách Luyện kịp thời đuổi tới, nếu không sau này chân ta chắc xong rồi.”
Hiện giờ, Dương Kiến nghĩ lại còn phát sợ, lập tức hăng hái mà nói chuyện.
“Ngươi không nhìn thấy đâu, quán chủ Cố của võ quán Bách Luyện kia lợi hại tới mức nào. Một chiêu, chỉ cần một chiêu đã đánh chết mười mấy con dị thú khắp bốn phía trong chớp mắt!”
Vương Đằng thấy dáng vẻ này của hắn, cũng biết tiểu tử này không có trở ngại gì, nếu không lúc này đã sớm kêu cha gọi mẹ.
Hắn quay đầu hỏi Lâm Sơ Hàm: “Ngươi có làm rơi đồ vật nào không?”
“Ta làm rơi đồ vật rồi? Không có mà!” Lâm Sơ Hàm lắc đầu.
“Nhìn xem thẻ dự thi của ngươi có còn đó không!”
Vương Đằng không còn gì để nói. Hóa ra đến tận giờ, Lâm Sơ Hàm vẫn không hề phát hiện mình đã làm mất thẻ dự thi rồi.
Lâm Sơ Hàm vội vàng tìm khắp cả người, sau đó đột nhiên kinh hãi kêu lên: “Xong rồi, ta thật sự không tìm thấy thẻ dự thi!”
“Cầm đi!” Vương Đằng lấy ra thẻ dự thi của Lâm Sơ Hàm từ trong túi áo, đưa cho nàng, lắc đầu nói: “Ngay cả thẻ dự thi cũng có thể làm mất, thật sự là phục ngươi.”
“Cảm ơn! Thật cảm ơn ngươi!” Lâm Sơ Hàm nhẹ nhàng thở ra: “Ngươi nhặt ở đâu được?”
“Ta còn muốn hỏi ngươi đây, ta nhặt được thẻ dự thi này ở trên đỉnh núi lửa. Sao ngươi lại leo tới tận trên kia, không biết phía trên rất nguy hiểm sao?” Vương Đằng tức giận nói.
“Ai nói phía trên nguy hiểm. Nếu không phải xảy ra bất trắc, đó chỉ là ngọn núi lửa không hoạt động, nhưng không biết nhờ cái gì, ta phát hiện ra khu vực chóp đỉnh núi lửa vốn không có con dị thú nào, vô cùng an toàn.” Lâm Sơ Hàm giải thích.
“Không có dị thú nào tồn tại?” Lần này Vương Đằng hơi kinh ngạc.
“Đúng vậy, sau khi ta săn được năm con dị thú, phát hiện trên đó rất an toàn, mới chuẩn bị đợi ở đó đến khi kỳ thi kết thúc. Ai biết cuối cùng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, may mà ta đi theo đằng sau thú triều, mới có thể bình an trở về.” Lâm Sơ Hàm nói.
“Chẳng lẽ là vì có tinh thú hệ Hỏa, dị thú bình thường mới không dám tới gần phía trên đó?” Vương Đằng không khỏi suy đoán mà nói.
“Chờ một chút, ngươi giết được năm con dị thú!” Hắn đột nhiên kịp phản ứng, kinh ngạc hỏi.
“Thế nào, ta lại không thể đi giết dị thú sao?” Lâm Sơ Hàm cảm thấy mình bị xem nhẹ, lập tức lạnh lùng trừng hắn.